Lục Tự Khôn nghĩ ngợi một chút, lấy mũ và khăn quấn kín mặt, về hẻm Tuyết Hoa.
Cậu nhân cơ hội để cho trong nhà bộ mặt tàn bạo của Giang Thiên Ca.
Chỉ vì Giang Thiên Ca là con ruột của Chú ba Giang, nên họ dồn hết những điều dành cho Ti Vũ cho Giang Thiên Ca.
Cậu cho họ hành động của họ là sai lầm lớn, Giang Thiên Ca căn bản xứng đáng!
Giang Thiên Ca căn bản thể so sánh với Ti Vũ!
Lúc Lục Tự Khôn về đến nhà họ Lục, Lục Chính Tây cũng lái xe về tới.
Lục Tự Khôn bên cạnh cửa, lên tiếng gọi: “Chú út, chú về ạ?”
Sáng nay lúc Giang Thiên Ca gọi điện thoại đến, Lục Chính Tây thu dọn xong, đang chuẩn ngoài thì bước sân.
Sau khi cúp điện thoại, nhất thời cũng suy nghĩ nhiều.
Đến khi đến cơ quan, mới nhận , mặc dù Giang Viện Triều chuyện và Giang Thiên Ca đang hẹn hò, nhưng đó bọn họ từng rõ ràng.
Bây giờ, Giang Thiên Ca rõ với Giang Viện Triều về chuyện hẹn hò của họ. Mối quan hệ giữa và Giang Viện Triều cũng chính thức đổi.
Nếu , thể hiện thái độ rõ ràng.
Trong nhà mấy bình Mao Đài, thích hợp để quà.
Vì , khi tan buổi trưa, Lục Chính Tây lái xe về nhà lấy đồ. Anh để đồ lên xe , tối tan sẽ đưa đến nhà Giang Viện Triều.
Nghe Lục Tự Khôn , Lục Chính Tây bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Mặc dù Lục Tự Khôn che kín gần hết mặt, nhưng mùi thuốc sát trùng nồng nặc cũng đủ để lên tình hình.
Liếc một cái, Lục Chính Tây hỏi: “Đánh ?”
Tuy hạ quyết tâm dùng vết thương mặt để vạch trần bộ mặt giả dối của Giang Thiên Ca, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, Giang Thiên Ca đánh thành thế , vẫn cảm thấy hổ.
Lục Tự Khôn cúi đầu, ậm ừ đáp: “Vâng.”
Nhìn vẫn vững và chuyện , vẻ vết thương nặng lắm, Lục Chính Tây liếc một cái xoay bước nhà.
Lục Tự Khôn cúi đầu, theo .
Ông Lục trong phòng khách báo, thấy Lục Tự Khôn, ông ngẩng mắt lên khỏi tờ báo, tò mò hỏi: “Sao giờ cháu về ? Không học ?”
Lục Tự Khôn kéo khăn che mặt xuống, uất ức : “Ông nội, cháu Giang Thiên Ca đánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-205.html.]
Nghe Lục Tự Khôn , Lục Chính Tây dừng bước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh , Lục Tự Khôn với vẻ mặt ấm ức, hỏi: “Sao cô đánh cháu?”
“Cô đánh cháu, chẳng lẽ cháu gì ?”
Mặc dù Giang Thiên Ca thích đánh , nhưng cô bao giờ vô cớ gây chuyện.
Những lúc cô đánh đều là nguyên nhân. Chỉ khi chủ động chọc tới cô , cô mới tay.
Giang Thiên Ca đánh , chỗ đúng.
Lục Tự Khôn Giang Thiên Ca đánh cho mặt mũi bầm dập, chắc chắn là nguyên nhân của chính .
“Con chọc gì con bé ?”
So với việc gây chuyện đánh , Lục Chính Tây càng quen dáng vẻ ủy khuất của Lục Tự Khôn.
Một đàn ông sắp 20 tuổi, việc đàng hoàng, ngược giở trò bịp bợm, giả vờ vô tội.
Trước Lục Tự Khôn cũng từng đánh , cũng lúc đánh đổ m.á.u be bét, nhưng bao giờ chạy về nhà lóc kể lể .
Hành vi chạy về nhà mách tội của rõ ràng là mục đích, cố ý gây chuyện.
Bị ánh mắt sắc bén của Lục Chính Tây chằm chằm, Lục Tự Khôn khẽ động đậy ngón tay, trong lòng dâng lên một cảm giác tự nhiên.
Kỳ thực, từ hành động mạnh tay đánh của Giang Thiên Ca, trong lòng mơ hồ nhận lẽ là chút hiểu lầm.
trong đầu, thừa nhận điều đó.
Thừa nhận , chẳng là rõ ràng là sai, Giang Thiên Ca chỉ thích , mà còn ghét bỏ ?
Chuyện ... thật mất mặt.
Nghĩ đến Giang Thiên Ca, lông mày Lục Tự Khôn nhíu .
Anh cũng kém, Giang Thiên Ca dựa cái gì ghét bỏ ?
Anh luôn cảm thấy phản ứng của Giang Thiên Ca hôm nay lớn như , chút khác thường. Có một loại cảm giác... thẹn quá hóa giận, cố ý dùng bạo lực đánh để vãn hồi tôn nghiêm...
“Chú út, cháu chọc cô .” Lục Tự Khôn phản bác.
“Cháu trường học tìm Ti Vũ, gặp Giang Thiên Ca, rõ ràng một ít chuyện với Giang Thiên Ca.”
Đôi mắt Lục Tự Khôn giật giật, giấu nhẹm nguyên nhân mấu chốt khiến đánh, chỉ : “Cháu ôn tồn chuyện với cô , nhưng cô tại đột nhiên tức giận, cứ thế nóng nảy đánh cháu.”
Mặc dù Giang Thiên Ca là con gái ruột của Giang Viện Triều, nhưng đây từng đến nhà, quan hệ với trong nhà cũng thiết.