Đây là khu dân cư san sát, nếu khác phát hiện, chỉ cần bọn họ hô lên một tiếng là tiêu đời.
Giang Thiên Bảo trừng mắt Giang Thiết Quân, tức giận : “Chờ khi nào nhà xung quanh tắt đèn hết hãy tay! Nếu ông phá hỏng chuyện của , thì sẽ tha cho ông !”.
Giang Thiết Quân phục, cứng cổ mắng: “Mày...”
Giang Thiên Bảo đen mặt túm lấy cổ áo Giang Thiết Quân: “Mày thêm câu nữa!”
“Ôi chao, hai gì thế, giờ còn cãi ?” Trương Lê Hoa hạ giọng quát: “Còn vàng ?”
Lúc hai mới im lặng, khinh thường liếc một cái xổm xuống góc chờ đợi.
Bây giờ tuy nhà nào cũng kéo điện nhưng tiền điện đắt, chẳng ai nỡ dùng nhiều, buổi tối sách việc gì đều thắp nến hoặc đèn dầu.
Cạnh nhà Giang Thiên Ca, một căn phòng luôn le lói ánh nến. Mấy Giang Thiên Bảo cứ trong gió lạnh chờ đợi.
Chờ mãi, chờ đến mười hai giờ.
Thấy ánh đèn cuối cùng cũng tắt, Giang Thiên Bảo chửi thầm một tiếng gọi Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đang gật gà bên cạnh: “Dậy , hành động.”
...
Trong nhà họ Giang, Giang Thiên Ca và cũng đang chờ.
Giang Thiên Ca còn tưởng Giang Thiên Bảo đến, cô thất vọng một chút.
Cuối cùng cũng thấy động tĩnh, mắt cô sáng lên, mặc kệ Giang Viện Triều gì, cô chạy một mạch ngoài.
Nhìn Giang Thiên Ca chạy biến khỏi cửa như một cơn gió, Giang Viện Triều sững một lúc tối sầm mặt mày, nghiến răng đuổi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngoài ngõ, Giang Thiên Bảo và Giang Thiết Quân xông đến trèo tường nhưng tường nhà họ Giang cắm mảnh chai, ấn tay , bọn chúng đau đến mức mắt nổ đom đóm, mồ hôi lạnh túa .
Không là do tham lam gì, Giang Thiên Bảo chỉ đ.â.m một cái kêu la thảm thiết mà giờ cắn răng chịu đựng, dám lên tiếng.
Thấy Giang Thiết Quân định kêu lên, Giang Thiên Bảo đè giọng khẽ quát: “Im miệng! Muốn gọi đến ?”
Giang Thiết Quân đau đến méo mó mặt mày, nghĩ đến vàng mà Giang Thiên Bảo hứa, nghĩ đến nếu phát hiện sẽ tù, cũng cắn răng nhịn đau, mặt đỏ bừng.
Hai tên nhảy xuống, nhặt một khúc gỗ gõ vỡ mảnh chai tường trèo lên, xung quanh thấy ai, chúng liền nhảy trong sân.
“Á...”
Hai tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết vang lên.
Giang Thiên Ca thấy tiếng động liền xông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-243.html.]
Giang Thiết Quân và Giang Thiên Bảo nhảy từ tường xuống, đúng lúc giẫm mảnh chai cắm ở góc tường, đau đớn ôm chân ngã lăn đất, xui xẻo hơn là còn ngã trúng bẫy chuột mà Giang Thiên Ca đặt, chúng ôm m.ô.n.g kêu la thảm thiết.
Giang Thiên Ca lạnh liên tục, mặc kệ bọn chúng kêu la thảm thiết thế nào, cô lao đánh tới tấp. Nào là đấm, đá, xịt cay, dí roi điện, đủ cả.
Trương Lê Hoa vốn đang đợi ở ngoài tường, tiếng kêu thảm thiết của Giang Thiên Bảo và Giang Thiết Quân, bà sợ đến mức mặt mày tái mét, chân tay bủn rủn, loạng choạng định bỏ chạy.
chạy mấy bước Trịnh Văn Hoa từ phía túm tóc lôi .
Giang Thiên Ca cũng tha cho Trương Lê Hoa, những gì dùng cho Giang Thiết Quân, cô đều dùng cho bà một lượt.
Tiếng kêu la thảm thiết ban đầu của hai cha con Giang Thiết Quân và tiếng Giang Thiên Ca đánh ầm ĩ nhỏ. Rất nhiều xung quanh đánh thức, thò đầu cửa sổ hỏi han.
Đánh cũng gần , ba vật vã đất như chó chết, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên vẻ lạnh lẽo, cô lớn tiếng kêu lên:
“Bắt trộm! Bắt trộm! Trộm nhà còn đánh , g.i.ế.c !”
Kêu xong, Giang Thiên Ca sang Giang Chiêu Dương bên cạnh.
Giang Chiêu Dương hiểu ý gật đầu.
Cậu cầm d.a.o đ.â.m tay .
Giang Thiên Ca cũng cầm một con dao, định đ.â.m n.g.ự.c .
Hành động Giang Chiêu Dương tự đ.â.m tay đột ngột. Giang Viện Triều thấy cũng kịp ngăn cản, Giang Chiêu Dương đ.â.m xuống, m.á.u tươi từ cánh tay tuôn .
Giang Viện Triều nhíu mày, đang định kéo Giang Chiêu Dương thì thấy Giang Thiên Ca cũng cầm d.a.o đ.â.m n.g.ự.c .
Ông theo bản năng đưa tay chặn d.a.o cho Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca: “...”
Nhìn Giang Viện Triều tay nắm lấy lưỡi dao, Giang Thiên Ca ngẩn một lúc vội vàng gỡ tay Giang Viện Triều: “Bố bỏ , bỏ ! Chúng đang diễn kịch mà!”
Nhìn bàn tay Giang Viện Triều d.a.o cứa chảy máu, Giang Thiên Ca nhíu mày, mặt lộ vẻ áy náy.
Cô tội danh của nhà Giang Thiết Quân nặng nhất thể.
Vào nhà trộm cắp, tội nhẹ. Vào nhà trộm cắp còn hành hung khác, tội càng nặng hơn.
Vì , cô mới tìm Giang Chiêu Dương, phối hợp diễn kịch.
cô quên mất Giang Viện Triều, ngờ ông chặn d.a.o cho cô.
Hàng xóm trong ngõ Giang Thiên Ca hô bắt trộm thì đều biến sắc, vội vàng mặc quần áo, cầm gậy gộc chạy tới.
Nghe thấy tiếng chạy đến, Giang Thiên Ca cũng quan tâm đến tay Giang Viện Triều nữa, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: