Nghe thấy Giang Chiêu Dương  , Giang Thiên Ca cũng  để tâm lắm, chỉ dặn dò : “Anh  lấy bát đũa .”
Bây giờ là thời gian giữa bữa trưa và bữa tối, ngoài cá hấp xì dầu, Giang Viện Triều còn mua thêm một  món khác,  thể ăn như bữa xế chiều.
“Ồ.” Giang Chiêu Dương ngoan ngoãn  lấy bát đũa,  đó chạy theo Giang Thiên Ca, nhỏ giọng : “Thiên Ca, hình như chú ba  bản kiểm điểm của em   do em tự  .”
Chuyện của Giang Thiên Ca  phát hiện, chắc chắn  cũng  thoát .
Giang Chiêu Dương lo lắng  yên. Lúc gian lận,   cảm thấy  gì, nhưng    thấy vẻ mặt của Giang Viện Triều, trong lòng  liền hoảng sợ.
Mặc dù Giang Viện Triều  giống ba , lúc tức giận sẽ mắng  đánh , bình thường  chuyện cũng  ôn hòa.   mặt Giang Viện Triều, đôi lúc   cảm thấy sợ hãi.
Vừa  nếu    chạy nhanh,  Giang Viện Triều  thêm vài ,  lẽ  sẽ  chịu nổi áp lực mà chủ động nhận .
Giang Chiêu Dương chột , ánh mắt né tránh: “Thiên Ca, thành thật khai báo,  khoan hồng. Hay là chúng  chủ động  với ba em ?”
Giang Thiên Ca liếc  : “Muốn  thì  tự  mà .”
“ mà,  đừng  lôi em .” Cô quả quyết : “Bản kiểm điểm của em là do  tự .”
Giang Chiêu Dương: “...”
Ít nhất bản kiểm điểm của  cũng  một nửa là do  tự nghĩ, còn Giang Thiên Ca thì  đến một phần mười.
Sao cô  thể mặt dày mày dạn, thản nhiên như   chuyện gì xảy  ?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Chiêu Dương, Giang Thiên Ca thở dài, nghĩ đến bây giờ hai  coi như là cùng hội cùng thuyền, cô bèn :
“Đồng chí Giang Chiêu Dương,  thấy tinh thần thép của  cần  rèn luyện thêm. Về phương diện khác,  cũng còn  nhiều tiềm năng để học hỏi và tiến bộ.”
“Hả?” Giang Chiêu Dương ngẩn  một lúc mới ấp úng hỏi: “Anh... tiềm năng tiến bộ gì?”
Giang Thiên Ca: “Lời ông nội ,    lọt tai chữ nào ?”
Giang Chiêu Dương vẫn  hiểu: “Ông nội  gì cơ?”
Giang Thiên Ca: “Cho dù là     việc, đều giống như đánh trận,  học cách khuất phục đối thủ mà  cần giao chiến.”
“Còn Giang Chiêu Dương, bây giờ  chính là ví dụ điển hình cho việc  đánh  tự thua, tư tưởng  nguy hiểm.”
Nhìn ánh mắt ngây thơ, trong sáng của Giang Chiêu Dương, Giang Thiên Ca  chút hận sắt  thành thép, cô  thẳng: “Từ giờ trở ,  hãy gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, chỉ cần tự nhủ với bản  là bản kiểm điểm là do  tự .”
“Chỉ cần  đủ cứng miệng, chối bay chối biến thì sẽ  ai    chuyện .”
“Có những chuyện,  thể qua mắt  thì cứ qua mắt. Nghiêm túc quá,  sẽ thua thiệt.”
Cậu cảm thấy những lời Giang Thiên Ca  hình như  gì đó sai sai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-249.html.]
 đồng thời  cảm thấy, lời cô  hình như   lý?
“Thôi thôi,  tự lo liệu .” Giang Thiên Ca    nhiều với Giang Chiêu Dương nữa. Nói nhiều hơn nữa, với   cũng chỉ như nước đổ đầu vịt.
Giang Chiêu Dương thừa hưởng vóc dáng cao lớn của Giang Hướng Lợi,  thì  vẻ là  hiếu động, thích gây chuyện, nhưng thực    là một  bé ngoan ngoãn.
Còn ngoan hơn cả cô.
Giang Thiên Ca âm thầm lắc đầu.
Cũng    ngoan là  , nhưng mà, ngoan cũng   chừng mực. Quá ngoan ngoãn, quá cứng nhắc, như  sẽ  mệt mỏi.
Giang Thiên Ca cảm thấy,   cô nên dẫn dắt Giang Chiêu Dương nhiều hơn, giải phóng tư tưởng cho , đưa   khám phá thế giới mới.
...
Sau khi bưng đồ ăn  phòng khách, gọi ông Giang và bà Giang đến, Giang Thiên Ca bảo Giang Chiêu Dương  gọi Giang Viện Triều.
Giang Chiêu Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Không,    , em  !”
Bây giờ mà  chẳng khác nào tự chui đầu  rọ. Cậu   .
Giang Thiên Ca bất lực lườm  một cái: “Nhát gan.”
Đẩy Giang Chiêu Dương , Giang Thiên Ca tự  .
“Đồng chí Giang Viện Triều, ba vất vả . Con xin trân trọng mời ba đến phòng khách, cùng thưởng thức  chiều.”
Nghe cô , Giang Viện Triều khẽ hừ một tiếng: “Con cũng  lấy lòng  khác đấy nhỉ.”
Lấy đồ ông mua về mời ông ăn,  ai  cách lấy lòng  khác bằng cô.
Giang Viện Triều  chắc chắn bản kiểm điểm của Giang Thiên Ca   do cô tự .
Nhìn cô  hì hì, thản nhiên như   chuyện gì xảy , Giang Viện Triều nghiến răng nghiến lợi,  nhịn  cuộn bản thảo  tay gõ nhẹ  đầu Giang Thiên Ca.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cũng thật là giỏi,  mà  nhờ ông nội  bản kiểm điểm giúp.
Chẳng trách   ông   ông bằng ánh mắt u oán như .
Trong tay Giang Viện Triều chỉ  hai tờ giấy, gõ  đầu cũng  đau lắm, nhưng Giang Thiên Ca  ôm đầu,   vẻ vô tội hỏi: “Ba,  ba  đánh con?”
Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, cô  : “A, con  ! Thương cho roi cho vọt, chắc là ba yêu thương con quá nên mới , con hiểu mà.”
“Ba,   cha tình cảm như ba, con thật sự  cảm động.”
Giang Viện Triều: “...”