Phương Thủ Nghĩa để ý : “Biết .”
Cô bé tay nhanh, gọn, dứt khoát, ngay cả ông mà còn đánh, căn bản là nhút nhát, dễ dọa như .
...
Tuy Giang Ti Vũ chuyển trường, nhưng cô thi xong ở Đại học Hoa, mới chuyển.
Nhìn bài thi giám thị thu, cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
Giám thị thu bài thi xong, thể thu dọn đồ đạc, khỏi phòng thi.
Quan Mỹ Chi tiến đến bên cạnh Giang Ti Vũ, mặt tràn đầy nụ , “Ti Vũ, tớ thấy bài thi của , đầy ? Cậu giỏi thật đấy, tớ mấy câu .”
Giang Ti Vũ dừng động tác cất đồ dùng học tập, cô liếc Quan Mỹ Chi thu hồi ánh mắt như chuyện gì, giọng lạnh nhạt: “Ừ, đề thi khá dễ.”
Quan Mỹ Chi trừ hai tiếng, một tràng lời tâng bốc Giang Ti Vũ, đó mới nhỏ giọng : “Ti Vũ, ngày mai thi, thể để lệch bài thi một chút để tớ xem ?”
Đề thi hôm nay, nhiều câu cô . Cô vốn còn tranh suất du học. Giờ xem , đừng là tranh suất du học, thể điểm kém là lắm .
Nếu điểm kém, về nhà còn mắng như thế nào.
Bởi vì vụ án buôn lậu đó, chức vụ của bố cô cách chức , bây giờ tính tình ông nóng nảy, ý là đánh chửi khác.
Nếu cô điểm kém, nhất định sẽ đánh.
Cô Giang Ti Vũ, nếu Giang Ti Vũ thể cho cô xem bài thi, cô nhất định sẽ điểm kém.
Quan Mỹ Chi cầu xin: “Ti Vũ, ?”
Nghe thấy lời của Quan Mỹ Chi, trong mắt Giang Ti Vũ hiện lên vẻ khinh thường, cô lạnh lùng : “Không . Thi cử công bằng, thể gian lận. Tớ thể cho xem bài thi của tớ.”
“Ti Vũ, tớ cầu xin ...”
“Giang Ti Vũ, giáo sư Tống tìm .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một nam sinh khỏi lớp , ngoài hành lang gọi to.
“Giáo sư Tống tìm , đây, tránh .” Giang Ti Vũ đẩy Quan Mỹ Chi , đó ngẩng cao đầu, cửa.
Bề ngoài cô tỏ bình tĩnh, kiêu ngạo, nhưng trong lòng chút lo lắng.
Tại giáo sư Tống đột nhiên tìm cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-291.html.]
Chẳng lẽ ông chuyện gì ?
Không, chắc là .
Giang Ti Vũ lặng lẽ nắm chặt tay, đè nén suy đoán trong lòng xuống.
Tống Phương Bạch và Phương Thủ Nghĩa đang đợi ở phòng nghỉ giáo viên.
Phương Thủ Nghĩa vẫn yên tâm dặn dò: “Lát nữa gặp con bé, nhớ đừng ngạc nhiên đấy. Thái độ cũng ôn hòa một chút, nhớ , đừng để ấn tượng cho con bé.”
Tống Phương Bạch: “...”
Phương Thủ Nghĩa cũng quan tâm đến vẻ mặt cạn lời của Tống Phương Bạch, mặt Tống Phương Bạch, xoay một vòng hỏi: “Cậu xem giúp , hôm nay ăn mặc thế vấn đề gì ?”
Bởi vì hôm qua hiểu lầm là kẻ , hôm nay ông cố tình đổi cách ăn mặc, mặc chiếc áo khoác lông cừu hàng trăm đô la, mà cố ý mua một bộ trang phục Trung Sơn chỉnh tề để mặc.
“Trông đủ chững chạc, đàng hoàng ?”
Chắc là sẽ coi là kẻ nữa nhỉ?
Tống Phương Bạch cau mày ông : “Sinh viên , thật sự là họ hàng của ?”
Phương Thủ Nghĩa ở mặt bố , mặc gì thì mặc, bao giờ để ý khác gì.
Giờ gặp một đứa cháu họ cẩn thận, chú ý đến ngoại hình như , quần áo, đổi phong cách, ông khỏi nghi ngờ lời của Phương Thủ Nghĩa.
“Cốc cốc...”
Phương Thủ Nghĩa đang định thì thấy tiếng gõ cửa, ông nháy mắt với Tống Phương Bạch, ý bảo ông lên tiếng gọi .
Tống Phương Bạch nhíu mày, đó mới tới cửa, mở rộng cửa .
Cửa phòng nghỉ mở , thấy Tống Phương Bạch, ánh mắt Giang Ti Vũ khẽ động.
Đương nhiên cô Tống Phương Bạch, Tống Phương Bạch là tiến sĩ du học Đại học Hoa mời về với mức lương cao, là một trong những giáo sư tiếng nhất khoa Công nghệ thông tin, sinh viên trong khoa ai cũng quan hệ với ông.
Tống Phương Bạch chỉ nghiên cứu khoa học và hướng dẫn nghiên cứu sinh, bọn họ chỉ là tân sinh viên năm nhất, căn bản tiếp xúc gì với Tống Phương Bạch, bọn họ căn bản tìm cơ hội tiếp cận Tống Phương Bạch.
Chỉ Giang Thiên Ca, là thể thường xuyên chạy đến phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch. Cũng cô dùng thủ đoạn gì.
Giang Ti Vũ rũ mi mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Trên mặt cô hiện lên vẻ điềm tĩnh nhu thuận, khách khí lên tiếng hỏi: “Tống giáo sư, chào giáo sư, em là Giang Ti Vũ, giáo sư tìm em ạ?”
Tống Phương Bạch đột nhiên cảm thấy cách của , nên trực tiếp dẫn Phương Thủ Nghĩa tới đây.
Ông thu tinh thần, áy náy : “Bạn học Giang Ti Vũ, chào em, xin , mạo tới tìm em.”