Nghĩ đến còn lên kế hoạch gọi Phương Hành Xuyên hỗ trợ, Giang Thiên Ca chào hỏi Giang Viện Triều, liền trở về phòng, gọi điện thoại cho Phương Hành Xuyên.
Phương Hành Xuyên đoán chừng là ở bên cạnh điện thoại. Điện thoại cô gọi vang lên một chút, Phương Hành Xuyên đối diện liền nhận lấy.
Giang Thiên Ca , liền : “Anh bảy, là gọi điện thoại tìm em ? Tìm em chuyện gì ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương Hành Xuyên một tiếng “Anh bảy” ngọt ngào trong trẻo cho tâm hoa nộ phóng. Anh : “Cũng chuyện gì, chỉ là hỏi em ăn cơm , nếu ăn, mời em ăn cơm.”
Vừa gọi điện thoại về Cảng Thành, chuyện với Phương Thủ Nghĩa ít về Giang Thiên Ca, cũng hỏi tình hình của Giang Viện Triều.
Nghĩ đến Giang Viện Triều, : “Ba của em tiện ngoài ? Nếu tiện, mời ông cùng.”
Trước khi còn nhỏ, khi còn ở đại lục, một thời gian cha đều bận rộn công việc, thời gian quản , thường xuyên theo m.ô.n.g cô út và Giang Viện Triều, chơi đùa với bọn họ.
Đôi khi chơi mệt , nữa, cô út cũng cõng , đều là Giang Viện Triều cõng về nhà.
Nghĩ đến chuyện của khi còn bé, Phương Hành Xuyên giật giật mắt, đáy mắt còn hiện lên vài phần tự nhiên.
Nghe Phương Hành Xuyên , Giang Thiên Ca nghĩ nghĩ, liền : “Em thể cùng ăn cơm, nhưng ba em thể tiện.”
Thân phận cùng chức vị của Giang Viện Triều ở đó, lúc , ông vẫn là tận lực nên gặp mặt riêng Phương Hành Xuyên.
Biết Giang Viện Triều thể cùng ăn cơm, Phương Hành Xuyên cũng miễn cưỡng, hỏi Giang Thiên Ca khẩu vị yêu thích, thương lượng địa điểm ăn cơm, tới đón Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca hỏi : “Anh lái chiếc... Phấn mãnh nam tới ?”
Buổi sáng, sở dĩ Giang Thiên Ca chú ý tới Phương Hành Xuyên, chủ yếu nhất là bởi vì lái xe, chút màu mè.
Ở niên đại , màu sắc ô tô đều là đen, trắng, đỏ thẫm, xanh đậm, hoặc là xanh quân đội, nhưng màu sắc xe mà Phương Hành Xuyên lái buổi sáng, là màu hồng hiếm thấy.
Một chiếc xe màu sắc như xuất hiện đường, thể tưởng tượng hấp dẫn ánh mắt đến mức nào.
Lúc buổi sáng, chỉ cô xe của Phương Hành Xuyên, đường ít đường, cũng đều .
Nghĩ đến tình huống buổi sáng, Giang Thiên Ca mở trừng hai mắt, cô thương lượng : “Thật , em cảm thấy, em thể cần tới đón, tự em qua nhà hàng cũng .”
Nghe trong lời của cô mang theo ghét bỏ, Phương Hành Xuyên: “...”
Chiếc xe màu sắc hiếm , tại ghét bỏ?
Còn nữa, cô cái gì?
Biểu tình mặt Phương Hành Xuyên cứng đờ.
Phấn mãnh nam?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-359.html.]
Màu hồng thì màu hồng. Sao khi miệng cô nhảy một từ ngữ kỳ quái như “Phấn mãnh nam” ?
Không vì , từ trong miệng Giang Thiên Ca từ “Phấn mãnh nam”, bây giờ nghĩ đến chiếc xe sáng nay mở , trong lòng nhịn một loại cảm giác kỳ quái.
Chiếc xe màu hồng sáng nay là của một bạn của .
Đó là vì tốn nhiều công sức mới màu sắc . Bạn bè thích nên cố ý cho mượn. Anh cũng đang lên kế hoạch, chờ đến Tết về Cảng Thành, cũng sẽ tự một chiếc xe màu sắc .
bây giờ...
Phương Hành Xuyên nhắm mắt, cắn răng.
Một lát , cắn răng, hạ quyết tâm : “Anh đổi một chiếc xe khác đón em!”
“...”
Giang Thiên Ca chợt nhận , hình như trong lúc vô tình tổn thương trái tim của một đàn ông thích màu hồng phấn nam?
Cô chớp chớp mắt, chỉ bù đắp một chút, “Anh bảy, em lung tung, cần để ý đến em, nên miễn cưỡng chính .”
Phương Hành Xuyên: “Không miễn cưỡng! Cứ như . Chờ tới đón em. Tạm biệt.”
Giang Thiên Ca: “...”
...
Giang Thiên Ca để cho Phương Hành Xuyên đến nhà khách. Cô sớm đến giao lộ chờ .
Phương Hành Xuyên đổi xe, quả nhiên đổi xe. Đổi thành một chiếc xe màu đen trầm. Bất quá, màu sắc trầm, nhưng biển xe hề trầm chút nào.
Xe dừng ở , Giang Thiên Ca mở cửa xe, xoay đang , liền thấy Phương Hành Xuyên một mặt phiền muộn, cộng thêm thôi, ánh mắt u oán.
Cô dừng một chút, liền cong mắt, giả bộ vô tội hỏi: “Anh bảy, ? Tâm tình ? Có chọc ?”
Phương Hành Xuyên: “... Không . Tâm tình của .”
Thấy Giang Thiên Ca đang chằm chằm, Phương Hành Xuyên nhếch miệng, nặn một nụ . Kiểu gượng gạo.
Giang Thiên Ca trầm mặc một lát, : “Anh bảy vẫn là đừng .”
“Cười .”
Bản trai. nụ xí tổn thương nhan sắc.
Phương Hành Xuyên: “...”