Còn “Phương Đức Âm là giáo sư nổi tiếng,   con gái ai,   vợ ai”, giáo sư thì  , giáo sư đầy  đấy, nhiều hơn một , ít hơn một  cũng chẳng .
Thiếu Phương Đức Âm, trường học vẫn hoạt động bình thường, nhưng nhà bọn họ thiếu Phương Đức Âm, hai bố con sẽ   ai quản,  ai chăm sóc.
Đứa nhỏ ngốc nghếch ,    hiểu chuyện như  chứ?
Giang Hướng Mai cảm thấy, Giang Thiên Ca  hiểu chuyện,   cho nó hiểu mới .
Kết quả, đợi bà   xong,  Giang Thiên Ca , bà  suýt chút nữa tức chết.
“Cô út, cô  như ,   chuyện còn tưởng cô là  mới,    còn tưởng cô là bà già phong kiến mấy nghìn năm  đấy.”
“...”
Giang Hướng Mai mặt mày tái mét, suýt chút nữa tức chết.
Giang Thiên Ca  nhận  từ lâu, Giang Hướng Mai , tuy là phụ nữ, tuy   những lời tuyên truyền “Phụ nữ  thể gánh vác nửa bầu trời” mà lớn lên.
 suy nghĩ của bà , thậm chí còn cổ hủ hơn cả đồng chí Kỷ Nguyên mà cô từng gặp, lúc nào cũng cho rằng, chuyện quan trọng nhất của  phụ nữ chính là chồng con, những chuyện khác đều  đặt , nếu  chính là   thành trách nhiệm.
“Cô út, đúng là   dồn hết tâm sức cho chồng con, cho gia đình, cống hiến hết  cho gia đình.”
“Toàn tâm  ý chăm sóc chồng con,    thời gian,  vợ đảm đang, đó là lựa chọn của họ,   gì sai cả.”
“ cũng  , họ  năng lực,  điều kiện để  ngoài phấn đấu, để tạo dựng sự nghiệp riêng, điều đó cũng  sai.”
“Mỗi  đều  lựa chọn của riêng . Không thể vì bản  cô út cho rằng việc quan trọng nhất trong đời là chăm sóc chồng con,  cần quá bận tâm đến công việc, mà bắt ép  cháu cũng  như .”
“Cháu và bố cháu đều   là  tàn phế, cũng   là trẻ con,  thể tự lo cho bản , cần bà  chăm sóc cái gì? Có tay  chân  chịu  việc, cứ   khác hầu hạ, đây là đại gia  hoàng đế ?”
“Bà nội, cô út, cháu  cho   , ông nội, bố cháu, dượng cháu, cả Giang Chiêu Dương, Lý Chí Kiệt nữa, đều là do   nuông chiều mà  đấy.”
“Trong nhà    gì cả, cái gì cũng   chuẩn  sẵn,  ăn gì  uống gì đều   dâng tận miệng, thế nên mới biến thành những ông lớn như  đấy!”
“Bà nội, cô út, con  với  ,  thể như  !...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-398.html.]
Trong lúc Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt, thì ở trong thư phòng Ông cụ Giang và Giang Viện Triều  vặn  , Lý Kiến Quốc - chồng của Giang Hướng Mai, và con trai Lý Chí Kiệt cũng  vặn từ ngoài cửa bước .
Nghe  câu  tiếp theo của Giang Thiên Ca, mấy , cùng với Giang Chiêu Dương đang hóng hớt ở một bên, biểu cảm đều khựng ,  đó, phản ứng của mỗi   khác .
Giang Viện Triều khẽ động ngón tay, âm thầm ghi nhớ lời Giang Thiên Ca .
Ông cụ Giang ngẩng đầu  trời,  vẻ  liên quan gì đến .
Trên mặt Lý Kiến Quốc thoáng hiện lên vẻ  hổ.
Còn Giang Chiêu Dương và Lý Chí Kiệt, đều dùng ánh mắt ai oán, lên án  Giang Thiên Ca.
Cô   đỡ cho  ,  khen   thì cứ khen, lôi bọn    gì, bọn   chọc gì cô ! Sao  b.ắ.n loạn đến cả bọn  thế!
Nếu như bởi vì lời cô  hôm nay, mà cuộc sống an nhàn   của bọn   còn,   ép   việc, thì bọn   kêu ai đây?
Lý Chí Kiệt  sợ Giang Thiên Ca, chỉ dám dùng ánh mắt lên án, chứ  dám  gì.
Giang Chiêu Dương và Giang Thiên Ca  quan hệ  thiết,   gượng hai tiếng,  đó đảo mắt, lên tiếng  lái sang chuyện khác, “Ha ha, Thiên Ca... Ừm... Nghe em  , thì thím ba đúng là...”
“Giang Chiêu Dương,   em gái  ,   tự giác một chút cho ! Quần áo, tất thối thì tự giặt , đừng  vứt lung tung để  giặt cho!”
Trần Ngọc Lan  dọn dẹp phòng cho Giang Chiêu Dương xong, ôm đống quần áo bẩn của  từ trong phòng , đang định mang  giặt thì  thấy lời Giang Thiên Ca .
Bà dừng bước, nghĩ thầm trong lòng, chẳng  là thế ?
Mình cả ngày lo toan hết việc  đến việc khác, cái gì cũng thu dọn, chuẩn  chu tất cho bọn họ,  bọn họ quen thói, thành  cả ngày ăn   , chờ  hầu hạ.
Hai cha con Giang Chiêu Dương , ngày thường đều bận  ,  học, nhưng  cũng   , công việc của  cũng   nhàn hạ gì. Sao  tan ca về  còn  bận rộn   hầu hạ hai cha con bọn họ?
Giang Chiêu Dương , với cả bố  , tay chân đầy đủ,   ai cũng cao to, khỏe mạnh hơn , sức khỏe còn hơn    bao nhiêu ,  hầu hạ, thì cũng nên là bọn họ hầu hạ  mới đúng!
Trần Ngọc Lan lập tức quyết định,    thể chiều hai bố con  nữa.
“Giang Chiêu Dương,  đây, quần áo bẩn , tự  mang  giặt!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Chiêu Dương: “...”