Hôm nay cô  trả giá quá nhiều cho Phương Thủ Nghĩa.
Bữa sáng còn  ăn  một miếng,  động tâm tư bênh vực Phương Thủ Nghĩa,    tư tưởng  xa hiểu lầm quan hệ   đắn với Phương Thủ Nghĩa.
Phương Thủ Nghĩa lúng túng sờ mũi, đem đồ  bàn đều đẩy tới  mặt Giang Thiên Ca: “Không  cháu đói bụng , nhanh ăn .”
Giang Thiên Ca hừ một tiếng, cầm đũa gắp đồ ăn, Phương Thủ Nghĩa  ăn nhiều, chỉ ở một bên đưa đồ ăn cho Giang Thiên Ca,  lưu ý hướng phòng vệ sinh.
Mà Từ Thắng Lợi trở  chỗ , cũng  từ bỏ ý định  kết  với Phương Thủ Nghĩa.
Ánh mắt ông  vẫn lưu ý động tĩnh của Phương Thủ Nghĩa và Giang Thiên Ca. Nói chuyện cũng vô tình  cố ý đề cao âm lượng, để cho Phương Thủ Nghĩa  thể  .
Thật , hôm nay sở dĩ  chuyện Hoa Thi và Từ Thắng Lợi  cùng  xem mắt, đây đều là do bố Hoa sắp đặt.
Trước , bất kể bố Hoa sắp xếp đối tượng xem mắt nào, Hoa Thi cũng sẽ   gặp.
Bố Hoa tức giận  bất đắc dĩ, bèn nhờ   bên nhà  giúp đỡ.
Hoa Thi từ nhỏ  sống cùng ông bà nội, vì cảm động và nhớ ơn dưỡng dục của bà nội, cô  kính trọng  nhà bà. Bố Hoa   cô cùng ăn bữa cơm với bác họ bên nhà bà nội, cô tuy phiền lòng nhưng vẫn đến.
Đến hiện trường,  thấy Từ Thắng Lợi xa lạ, cô mới  đây là buổi xem mắt  tổ chức  danh nghĩa bữa cơm  mật.
Hoa Thi còn   , nhưng điều   ảnh hưởng đến việc Từ Thắng Lợi liên tục khoe khoang bản   mặt bố Hoa và họ hàng nhà bà nội Hoa Thi. Sau khi  thấy Phương Thủ Nghĩa, ông  càng khoa trương hơn .
Có lẽ là  thông qua việc tự biên tự diễn để Phương Thủ Nghĩa  thấy thực lực của ,  đó kết giao với .
Phương Thủ Nghĩa chọn vị trí , vốn là  gần Hoa Thi hơn một chút,  thể  Hoa Thi thêm vài , nhưng bây giờ,  Hoa Thi thì  thấy , ông   giọng  của Từ Thắng Lợi  phiền đến mức  nôn  máu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ Thắng Lợi , còn liên tục  “  kết hôn với Hoa Thi như thế nào”, nếu   sợ gây phiền phức cho Hoa Thi, ông thật sự   qua bịt miệng Từ Thắng Lợi .
Phương Thủ Nghĩa  chọc giận đến nghiến răng.
Sau khi Giang Thiên Ca  còn cảm thấy khó chịu vì những lời  của Từ Thắng Lợi nữa, trong lòng cô cũng  còn gì để , ngược  còn  chút thích thú khi  Từ Thắng Lợi tự biên tự diễn, coi như là cách giải trí trong lúc ăn cơm.
“... Hiện tại chỉ cần  cách, dám nghĩ dám , chắc chắn  thể kiếm  tiền. Mọi  đừng   hiện tại mở nhà xưởng, đeo vàng đeo bạc,  cảm thấy thỏa mãn, chúng  là ,   tầm  xa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-491.html.]
“  một  họ hàng, đang  ăn với  nước ngoài ở tỉnh Nam,  ăn  phát đạt.”
“Người họ hàng  của ,   từng   giúp đỡ, bây giờ,   coi  như cha  ruột,  việc gì  cũng sẽ nghĩ đến . Hiện tại, công việc  ăn của   ở tỉnh Nam  lớn,     dẫn  theo  cùng.”
“Một thời gian nữa,  sẽ cùng   đến tỉnh Nam, ha ha, đầu năm nay, họ hàng của   tỉnh Nam một chuyến,  kiếm  mấy chục rương vàng,  thông minh hơn  , đầu óc cũng nhanh nhạy hơn,  chắc chắn sẽ kiếm  nhiều hơn  , ha ha...”
Giang Thiên Ca đang gắp thức ăn bỗng dừng , từ trong những lời khoa trương của Từ Thắng Lợi, cô nắm  một  thông tin quan trọng.
Tỉnh Nam,  nước ngoài, một công việc  ăn lớn,  một chuyến kiếm  mấy chục rương vàng...
Làm gì ở tỉnh Nam mà  thể kiếm  mấy chục rương vàng trong thời gian ngắn như ?
Giang Thiên Ca nheo mắt .
Lời  của Từ Thắng Lợi tuy  phần phóng đại, nhưng sự tự mãn và khoe khoang của ông   giống như giả.
Vì vị trí địa lý, cùng với nhiều nguyên nhân khác, hiện nay, kinh tế tỉnh Nam phát triển  , phần lớn  dân ở đây đều  nông nghiệp là chủ yếu, thương nghiệp  phát triển.
Làm ăn ở tỉnh Nam, cho dù là cả năm, cũng  khó kiếm  mấy chục rương vàng.
Trừ phi là  ăn phi pháp.
Mà công việc  ăn phi pháp ở tỉnh Nam  liên quan đến  nước ngoài, chắc chắn là buôn bán ma túy.
Giang Thiên Ca lặng lẽ đánh giá Từ Thắng Lợi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Nếu những gì Từ Thắng Lợi  là thật, liệu cô  nên tìm cách tiếp cận, từ đó tìm  sơ hở của ông ?
Giang Thiên Ca nghiêng  về phía Phương Thủ Nghĩa, thấp giọng : “Cậu, cháu nghĩ lát nữa   thể trò chuyện với ông .”
Phương Thủ Nghĩa nhíu mày, từ chối đề nghị của Giang Thiên Ca: “Đứng cùng ông , chẳng khác nào hạ thấp đẳng cấp của .”
Giang Thiên Ca : “Cậu      thì mới  thể trăm trận trăm thắng.”
...