“A a,   thấy, vẫn là ánh mắt ba bố  hơn.” Giang Thiên Ca  hắc hắc, như thể thật sự mới  thấy ấm nước, cô cầm lấy ấm nước lắc lắc,  , “Bố, trong ấm nước   nước , con  phòng bếp nấu cho bố một chút.”
Nhìn thấy cô giả ngu, Giang Viện Triều hiếm khi đảo mắt: “Con   nửa bình nước kêu “cạch cạch” ?”
Giang Thiên Ca: “...”
Trò vặt  vạch trần, cũng  đến nỗi  hổ lắm.
 lời  của Giang Viện Triều, hình như  ý ám chỉ gì đó?
Hơn nữa, ánh mắt Giang Viện Triều  cô giống như  kẻ ngốc, hình như cũng  chút sỉ nhục  khác?
Hậu quả của việc giở trò, chính là ngoài việc  giáo huấn và cằn nhằn , còn   bản kiểm điểm.
Nghĩ đến yêu cầu của Giang Viện Triều, buổi chiều lúc đến căn cứ quân đội tập hợp, Giang Thiên Ca vẫn còn  ỉu xìu,   sức lực.
Lục Chính Tây dẫn  đến tổ hậu cần để kiểm tra  cuối cùng thiết  mà đội lập trình máy tính sẽ mang đến tỉnh Nam,  đường trở về  thấy Giang Thiên Ca đang  từ cổng .
Anh để những  khác về , còn  thì  về phía Giang Thiên Ca.
Mặc dù lúc  là buổi chiều, nhưng mặt trời vẫn  lặn, ánh nắng vẫn còn gay gắt. Lục Chính Tây  bên trái Giang Thiên Ca, che nắng cho cô, nghiêng đầu  cô, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Giang Thiên Ca nhận  ý định  che nắng cho  của Lục Chính Tây,  phối hợp nhích  gần  hơn, để  che cho  kín đáo một chút.
Hiện tại tuy là tháng sáu,  đến tháng bảy, tháng tám nóng nhất, nhưng ánh nắng   gay gắt.
Giang Thiên Ca vốn sợ nắng, nếu ở bên ngoài, cô còn  thể che ô, nhưng  trong căn cứ quân đội, bung ô  vẻ   phù hợp cho lắm, Lục Chính Tây - chiếc ô che nắng hình   đến thật đúng lúc.
Giang Thiên Ca ngẩng đầu, hỏi Lục Chính Tây: “Anh   ?”
Lục Chính Tây  với cô  dẫn   kiểm tra thiết  máy tính của đội lập trình,  xong,   hỏi  câu hỏi  : “Sao thế?”
Mặc dù biểu hiện của Giang Thiên Ca   gì khác thường, nhưng Lục Chính Tây vẫn  thể nhận  tâm trạng uể oải của cô qua biểu cảm và trạng thái  nhỏ.
“Gặp chuyện gì ?”
Nhìn ánh mắt quan tâm của  yêu, ánh mắt  như  , dù cô gặp  vấn đề gì,  cũng sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết.
Haizz, tiếc là vấn đề của cô đến từ chính cha ruột Giang Viện Triều, Lục Chính Tây  giúp cũng đành bất lực.
Giang Thiên Ca bất đắc dĩ thở dài: “Lục Chính Tây,  sắp  hạ bối phận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-496.html.]
“Hả?” Lục Chính Tây khó hiểu  Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca bĩu môi, : “Vừa  em  đồng chí Giang “dạy dỗ” thành cháu , mấy ngày tới, chắc chắn cũng  ít   ông  xem như cháu mà “niệm kinh”.”
“Em biến thành cháu ,  cũng   hạ bối phận theo em.”
Lục Chính Tây: “...”
Nhìn hàng mi thanh tú của cô nhíu , vẻ mặt bất lực, thở dài thườn thượt, Lục Chính Tây  buồn   thương.
Về phần Giang Viện Triều,  chắc chắn  thể  gì thêm. Hai ngày nay,  gần như ở bên cạnh Giang Viện Triều suốt,  cũng  Giang Viện Triều dặn dò, yêu cầu   để mắt đến Giang Thiên Ca.
Lục Chính Tây    chuyện , chỉ an ủi Giang Thiên Ca: “Bác  cũng vì lo lắng cho em nên mới thế.”
Giang Thiên Ca  thở dài, giọng điệu càng thêm ai oán: “Không chỉ , ông  còn bắt em  kiểm điểm, mỗi ngày  một bài  tàu hỏa.”
“Quá đáng nhất là,  cho phép em nhờ  giúp đỡ.”
Viết kiểm điểm mà   nhờ  khác giúp đỡ, đây mới là chuyện khiến Giang Thiên Ca đau đầu nhất.
Nếu , đừng  là một ngày  một bài, cho dù một ngày  một trăm bài cũng chẳng thành vấn đề.
Đội lập trình máy tính  hơn một trăm , bảo mỗi   một bài là đủ để cô nộp .
 Giang Viện Triều nhất quyết  cô tự kiểm điểm bản . Vừa  Giang Viện Triều   rõ, nếu cô dám giống như  đây, tìm  khác giúp đỡ, ông sẽ lập tức báo cáo lên cấp , đuổi cô về.
Vì , cô chỉ  thể tự lực cánh sinh, tự   kiểm điểm.
Suốt quãng đường  đến nơi đội lập trình máy tính tập hợp, Giang Thiên Ca đều lẩm bẩm với Lục Chính Tây về Giang Viện Triều.
Khiến cho Giang Viện Triều đang họp trong phòng họp suýt nữa thì nóng cả tai.
...
Bên , các thành viên của đội lập trình máy tính  tập hợp xong.
Phần lớn   trong đội lập trình máy tính đều  từng tham gia diễn tập,  đây chỉ  xem tình hình diễn tập quân sự  TV,  báo,  học tập chiến thuật và tinh thần của diễn tập quân sự trong hội trường, trong lớp học.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây, mỗi  xem tin tức về diễn tập quân sự, trong lòng   đều dâng lên niềm tự hào và nhiệt huyết. Tự hào vì tổ quốc ngày càng hùng cường, nhiệt huyết sôi trào vì vóc dáng cường tráng và tinh thần dũng cảm của các chiến sĩ!
Lần , những   đây chỉ là khán giả như họ sắp sửa trở thành nhân vật chính của cuộc diễn tập.