Trước hôm qua, cô  từng gặp Trần lão tam, càng   ân oán gì. Hôm qua Trần lão tam đột nhiên xuất hiện  chằm chằm cô, hôm nay  giở trò , chắc chắn là  ai xúi giục.
Giang Thiên Ca nhớ  chuyện  xảy  gần đây,   thù oán với cô, đếm  đầu ngón tay cũng  thể kể hết .
“Nói mau, ai sai khiến ?”
Trần lão tam  lóc: “*  cũng   cô  là ai.”
Sợ Giang Thiên Ca  tin,   vội vàng giải thích:
“ chỉ  là một  phụ nữ, lúc cô  đến tìm  đeo khẩu trang che kín mặt, đưa  mười đồng, bảo  cho cô một trận. Cô  * cô  * cô* cô  quyến rũ đàn ông*”
Nói xong, Trần lão tam sợ hãi rụt cổ . Thực , lúc đó  phụ nữ  còn  những lời khó  hơn, nhưng    dám  .
Nghe đến “mười đồng”, Giang Thiên Ca nhíu mày.
Kiếp , Lam Quốc  lấy mạng cô, cái giá  trả đều tính bằng đơn vị trăm triệu,  mà bây giờ cô  mất giá đến mức chỉ đáng mười đồng?
Còn nữa, “quyến rũ đàn ông” là ?
Cô quyến rũ đàn ông nào?
Vân Mộng Hạ Vũ
Đàn ông nào?
Sao cô   gì hết?
“Giang Thiên Ca?”
Giang Thiên Ca đang nhíu mày khó hiểu, đột nhiên  thấy   gọi tên , Giang Thiên Ca bực bội ngẩng đầu lên: “Làm gì?”
Một   co ro  mặt đất,  cánh tay  vết thương rõ ràng. Còn Giang Thiên Ca thì đang  chống nạnh, tay cầm gậy gỗ, dáng vẻ vô cùng uy vũ.
Lục Chính Tây  mà thấy chướng mắt: “Cô đang  gì ?”
Giọng điệu của Lục Chính Tây  chút bất đắc dĩ.
Mười  gặp Giang Thiên Ca thì  đến tám  cô đang đánh  mắng chửi  khác, uy phong lẫm liệt.
Không  là cô thật sự thích đánh ,  là do  “may mắn” nên  nào cũng gặp  cảnh tượng .
Lục Chính Tây còn đang bất đắc dĩ thì thấy Giang Thiên Ca nheo mắt  , ánh mắt khó đoán. Lục Chính Tây  sững , do dự hỏi: “Sao ?”
“Anh  kết hôn, cũng   bạn gái, đúng ?”
Giang Thiên Ca vốn  hiểu tại     gán cho cái tội “quyến rũ đàn ông”.
   thấy Lục Chính Tây, cô liền  suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-56.html.]
Chẳng lẽ tai bay vạ gió  là do Lục Chính Tây? Suy cho cùng,  đây cô đúng là  chút ý với .
 nghĩ kỹ , Giang Thiên Ca  thấy  chút  hợp lý. Suy nghĩ đó của cô  từng  với ai, chỉ    ở quân khu, cô  ý thăm dò Lục Chính Tây một chút.
Chẳng lẽ Lục Chính Tây nhiều chuyện, lấy chuyện    trò  cho  khác?
Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca  Lục Chính Tây với ánh mắt nguy hiểm, tay khẽ động đậy.
Lục Chính Tây: “*”
Giang Thiên Ca trừng mắt  : “Nói mau, đừng giả câm.”
Lục Chính Tây: “* Không .”
Giang Thiên Ca: “Người yêu cũng  ?”
“* Không .” Lục Chính Tây  mất tự nhiên,  nghiêng đầu, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Giang Thiên Ca đánh giá mức độ tin cậy trong lời  của Lục Chính Tây,  đó kể   chuyện.
Cô bất lực : “Nếu   ,  chắc là tên ngốc  nhận nhầm  .”
“Thật là bệnh hoạn, cóc ba chân còn khó kiếm, chẳng lẽ đàn ông hai chân  khó tìm đến  ? Cũng  thèm suy nghĩ Giang Thiên Ca  là ai mà   quyến rũ đàn ông? Thật sự cho rằng là đàn ông thì  thèm khát chắc?”
“Thật là xui xẻo.” Giang Thiên Ca hậm hực vung gậy trong  khí hai cái, dọa Trần lão tam đang   mặt đất mặt mày tái mét. Nhìn dáng vẻ hèn nhát của  , Giang Thiên Ca khinh thường trợn mắt, cảnh cáo: “Sau  gặp  thì tránh xa .”
“Gặp con ngu ngốc  thì  với cô , đàn ông của cô ,   thèm. Loại hàng dỏm mà cũng dám bám lấy , cô  thích thì tự  giữ lấy mà dùng.”
“Cút .”
Trần lão tam vốn   Giang Thiên Ca dọa sợ đến mức  dám nhúc nhích, bây giờ  thấy Lục Chính Tây xuất hiện thì càng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Tuy Trần lão tam  Giang Thiên Ca sống trong ngõ Tuyết Hoa nhưng    từng dám bước chân  đây, ngay cả khi  việc cũng  dám đến gần đây, chính là vì Lục Chính Tây.
Lục Chính Tây xuất hiện, lạnh lùng liếc    một cái khiến Trần lão tam suýt nữa tè  quần.
Bây giờ  Giang Thiên Ca  , Trần lão tam như  đại xá, vội vàng bò dậy chạy .
Lục Chính Tây lạnh lùng  Trần lão tam bỏ chạy,  đó đỡ chiếc xe đạp bên cạnh dậy,  Giang Thiên Ca dặn dò:
“Sau  gặp chuyện như  đừng cứng đối cứng với bọn họ, cô là con gái, dễ chịu thiệt thòi.”
Giang Thiên Ca xua tay: “  .”
Sau  nếu còn gặp chuyện như , cô nhất định sẽ đập nát đầu chó của bọn chúng.
Nhìn  vẻ qua loa của cô, Lục Chính Tây nhíu mày, do dự một chút  :
“Sau   chuyện gì thì cứ đến tìm .”
“Đừng lúc nào cũng đánh .”