mà,  như , mặt mũi và hình tượng của Giang Thiên Ca  mặt đội lập trình, đều sẽ giảm  nhiều.
Vì mặt mũi và hình tượng của , Giang Thiên Ca vẫn là cố gắng hết sức  tìm bọn họ.
Giang Thiên Ca thở dài, cô cảm thấy  bây giờ giống như một  đáng thương   núi vàng, nhưng vẫn chịu cảnh đói rét.
“Haiz...”
Giang Thiên Ca trong lòng nghĩ đến đội lập trình,  cũng   tới.
Mấy  Tiêu Phong đều  thấy tiếng thở dài của Giang Thiên Ca, bọn họ đều  về phía cô, quan tâm hỏi: “Sao ?”
Thấy tất cả   đều đang  , Giang Thiên Ca tiếc nuối : “  một việc  quan trọng  , nhưng   thể mời   cùng , thật đáng tiếc.”
Mọi : “...”
Giang Thiên Ca: “Lần   cơ hội,  sẽ gọi  . Bây giờ chúng  bàn về chuyện huấn luyện .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe Giang Thiên Ca nhắc tới chuyện huấn luyện, liền   thở dài.
Trước đó, việc học tập máy tính và huấn luyện ứng dụng là do đội lập trình tự tổ chức, ai  tham gia thì tự nguyện tới.
Trong  diễn tập ,     cái    mới về chức năng và ứng dụng của máy tính. Người của mấy quân khu khác đều  đội lập trình máy tính với ánh mắt thèm .
Cướp thì  thể cướp ,  chỉ còn cách để cho  của   học. Không thể học giỏi như đội lập trình, nhưng ít  cũng  học  chút ít.
Cho nên, mấy  của các quân khu khác  hợp , cùng  tìm Trương Kiếm Ba,  rằng mong  đội lập trình máy tính  thể tổ chức huấn luyện bài bản về ứng dụng máy tính cho  của quân khu họ.
Hiện tại, việc huấn luyện  trở thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho đội lập trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-580.html.]
  thật,  để cho mỗi  đều học  điều gì đó cũng   là một nhiệm vụ dễ dàng.
Cũng  thể    kém cỏi, mà là mỗi  đều  sở trường riêng. Những   chọn  tham gia diễn tập ở các quân khu đều   là  tầm thường, ai cũng  sở trường, kỹ năng và năng lực vượt trội của riêng .
Năng lực mỗi  mỗi khác.
Người giỏi ở lĩnh vực khác, khi đối mặt với máy tính, cũng  thể gặp  tình trạng học mãi  hiểu.
Không ít  học tập, còn tỏ  e ngại. Vậy nên ngoài việc  giáo viên máy tính, họ còn   chuyên gia tâm lý để động viên, khích lệ những học viên .
Cũng khó trách   thở dài.
Trái , Tiêu Phong vẫn lạc quan như  khi, an ủi  : “Chuyện   gì  buồn phiền?”
“Chưa thấy con trâu nào  ăn cỏ cả. Một con  ăn,  thể là do   con nào tranh giành với nó, dồn cả đàn trâu  với ,   tin là còn  con nào  ăn.”
“Con  cũng như , ai cũng  đầu, chỉ cần chịu khó học thì   gì là  học . Mỗi ngày chúng  ghi chép  ai  học  gì, ai  học , gửi cho lãnh đạo của bọn họ một bản,  dán thêm một bản ở chỗ đông ,   tin còn  ai học  .”
Nghe xong ý kiến của Tiêu Phong, Giang Thiên Ca gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng  âm thầm thở dài.
Người thông minh như ,   cô chân truyền. Chỉ tiếc là  thể giúp cô  bản kiểm điểm.
Xử lý xong công việc bên đội lập trình, Giang Thiên Ca điều chỉnh tâm trạng,  tìm Giang Viện Triều.
Muốn Giang Viện Triều  bản kiểm điểm giúp cô là điều  thể.
 ở chỗ Giang Viện Triều, cô  mấy bản kiểm điểm.
Đó là những bản kiểm điểm mà cô   vắt óc suy nghĩ,    chuyến tàu đến đây. Sau khi đưa cho Giang Viện Triều xem, ông cũng  trả  cho cô.
Bây giờ, cô  nghĩ cách lấy  mấy bản kiểm điểm đó, sửa đổi một chút  sử dụng, phát huy đầy đủ tác dụng của thành quả lao động của !