Giang Thiên Ca  về đến nhà, còn  kịp  quần áo  cầm điện thoại gọi cho Vương Quang Quý.
Giáo sư Vương Quang Quý bên   vẻ đang bận, cô gọi ba cuộc điện thoại mới . Nghe thấy giọng Giang Thiên Ca, giáo sư Vương Quang Quý  vui, giọng  cũng cao hơn hẳn: “Đồng chí Tiểu Giang, cháu  về đến Bắc Kinh  ?”
Giang Thiên Ca  : “Vâng, giáo sư Vương, cháu về  ạ.”
“Hôm nay cháu  xuống tàu,   giáo sư gọi điện thoại đến, cháu sợ  lỡ việc của giáo sư nên  về đến nhà  gọi điện thoại cho giáo sư ngay. Giáo sư Vương,  chuyện gì  ạ? Nếu việc gấp, lát nữa cháu đến chỗ giáo sư.”
Nghe Giang Thiên Ca  , Vương Quang Quý vội vàng : “Không cần ,  cần , cháu  về, chắc chắn là còn đang mệt, cứ nghỉ ngơi cho khỏe . Việc của ông  gấp lắm.”
Câu   cùng, giọng điệu  phần ngại ngùng.
Hình như càng nghĩ càng thấy áy náy, Vương Quang Quý  nhấn mạnh: “Thật đấy, việc   gấp! Cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đợi khi nào khỏe hẳn  đến cũng  muộn.”
Chuyện cụ thể  tiện  rõ trong điện thoại, xác nhận là  cần cô  đến ngay, Giang Thiên Ca  kiên trì đến chỗ ông  nữa, trò chuyện với giáo sư Vương Quang Quý thêm một lát  cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, nghĩ đến thái độ của giáo sư Vương Quang Quý, Giang Thiên Ca  khỏi tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến giáo sư Vương Quang Quý  chuyện cứ ấp a ấp úng như ?
Đang đoán già đoán non thì ngoài sân vang lên một giọng : “Ơ? Về  đấy ? Còn tưởng cháu vui quá quên cả lối về chứ.”
Giọng điệu ,  cần  cũng  là Giang Hướng Mai -  cô thích “cà khịa” của cô đây .
Tuy rằng con  bà    đổi nhiều,  còn đáng ghét như  nữa, nhưng cái miệng của bà  thì vẫn , chẳng bao giờ   câu nào tử tế.
Giang Thiên Ca đảo mắt, : “Cháu   cô  học hỏi  cháu nên vội vàng về gặp mặt sư  đây.”
Ngoài chuyện giáo sư Vương Quang Quý gọi điện thoại đến,  đường về, Phương Đức Âm còn kể cho cô   ít chuyện thú vị xảy  trong  thời gian . Trong đó  chuyện Giang Hướng Mai đột nhiên  tu ,  học máy tính.
Không  học gõ chữ mà là học kiến thức máy tính một cách bài bản.
Bây giờ  học kiến thức máy tính một cách bài bản thì chỉ  thể đến trường đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-588.html.]
Giang Hướng Mai  nghiệp cấp ba, năm đó khi khôi phục kỳ thi đại học, bà  cũng  thi đại học nhưng thi trượt. Hồi đó  thi trượt, bây giờ càng  thể nào thi đậu.
Vì , bà  bèn tìm đến Phương Đức Âm, nhờ Phương Đức Âm dạy kèm cho .
“Đồng chí Giang Hướng Mai, tuy rằng bây giờ  học  cần  hành lễ thầy trò như  nữa, nhưng những quy tắc lễ nghĩa tối thiểu vẫn   chứ, gặp cháu mà cô  chào hỏi gì ?”
“Sao nào? Không gọi  ?   chê sư  già, cô cũng đừng  chê sư tỷ nhỏ tuổi đấy nhé.”
Giang Hướng Mai: “...”
Vừa  bà   nên nhiều lời với Giang Thiên Ca như !
“Sư tỷ sư  cái gì, đừng  lớn nhỏ gì ở đây!” Giang Hướng Mai trừng mắt hừ lạnh một tiếng,  đó bĩu môi, hất cằm : “Mẹ cháu  hôm nay cháu về, cháu về  ? Cô mang cơm đến cho bà  đây.”
Bởi vì Phương Đức Âm  công tác ở Thượng Hải, ba  trong nhà đều  vắng, dì Cao xin nghỉ phép về quê thăm  ,  hai hôm nữa mới lên.
Hôm nay Phương Đức Âm về nhà, chắc chắn  tự nấu cơm.
Giang Hướng Mai đảo mắt tìm : “Nếu bà  về  thì cô đưa cơm cho bà .”
Nếu bà   về,  sẽ mang về nhà tự ăn!
Giang Thiên Ca giỏi giang như , tự tìm đồ ăn .
“...” Giang Thiên Ca tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô keo kiệt đến mức cháu  thấy  hổ  ông bà nội.”
“...” Giang Hướng Mai  chịu thua: “Cháu béo như  , nhịn ăn một bữa cũng  c.h.ế.t ai .”
Giang Thiên Ca: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu  ngày Giang Hướng Mai  câm, chắc chắn cô  ăn mừng một bữa mới .