Lục Chính Tây  hỏi cô tìm Lục Tự Văn  gì, nhưng nhớ đến    cô mắng,  đành nuốt câu hỏi xuống, về nhà chuyển lời.
Nghe  Giang Thiên Ca tìm , Lục Tự Văn  vui vẻ, “Chú Út, cô  đang đợi con ở ngoài ạ? Vậy con   ngay!”
Lục Chính Tây do dự vài giây, hỏi: “Cháu và cô * quan hệ  ?”
Lục Tự Văn gật đầu: “Đương nhiên ạ! Bọn con từng cùng  đuổi theo tên trộm.”
Lục Chính Tây “Ừ” một tiếng,  rõ cảm xúc.
*
Giang Thiên Ca xuống tàu, còn  ăn cơm, cô hỏi ý kiến Lục Tự Văn, hai  cùng  đến Ngự Đức phường.
Hai  gọi tổng cộng bốn món. Trong lúc đợi món, nhớ đến   vì tò mò mà uống sữa đậu nành, Giang Thiên Ca liền hỏi Lục Tự Văn:
“Cậu là  Bắc Kinh chính gốc,   thích uống sữa đậu nành ?”
Lục Tự Văn lắc đầu, “Không thích.”
“Mọi  trong nhà tớ đều thích uống, nhưng tớ và chú Út  thích.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng,  đó  ăn  hỏi: “Trẻ con lớn lên trong gia đình như các , chắc thường xuyên  gặp những nhân vật lớn nhỉ?”
Lục Tự Văn ngượng ngùng , khiêm tốn : “Cũng , ông nội tớ  ít khi dẫn bọn tớ  theo.”
“ chú Út tớ thì khác. Trước , lúc chú    lính, thường xuyên  theo ông nội  ngoài. Bây giờ chú  ở trong quân đội, năng lực  mạnh, quan hệ rộng, chắc là gặp  nhiều nhân vật lớn.”
Giang Thiên Ca á khẩu. Nói Lục Tự Văn là “đứa cháu khoe khoang chú” quả nhiên  sai, cứ ba câu là  nhắc đến chú Út.
“ mà, chú Út tớ *”
Thấy     nhắc đến Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vội vàng cắt ngang, “Nghe  nhà  và nhà họ Giang  quan hệ  ? Chính là nhà ông cụ tên Giang Bộ Thanh .”
Lục Tự Văn gật đầu: “Ừm, quan hệ hai nhà  , ông Giang và ông nội tớ là bạn chiến đấu cũ. Sao   hỏi ?”
Giang Thiên Ca nhún vai, “Không  gì, chỉ là  tìm chuyện để . Chúng  đều họ Giang, năm trăm năm  đều là một nhà,  , bây giờ vẫn còn tìm  chút quan hệ họ hàng.”
“Cậu kể   về nhà họ Giang , nếu thật sự tìm  quan hệ họ hàng giữa  và nhà họ,  sẽ mời  một bữa thịnh soạn!”
Lục Tự Văn suy nghĩ một chút,  :
“Quê gốc ông Giang ở tỉnh Hồ, ông  mười mấy tuổi  tham gia cách mạng, đánh giặc. Nghe ông nội tớ kể,  khi đánh đuổi giặc xong, ông Giang về quê tìm  , nhưng  tìm ,  trong thôn   nhà ông  đều  mất.”
“Ông nội  tên gì? Biết   là  em với ông Giang?”
Giang Thiên Ca: “* Ông nội     em với ông Giang .”
“Ông Giang  mấy  con? Gia đình như , chắc con cháu  đông nhỉ?”
Hỏi xong, Giang Thiên Ca đột nhiên tò mò, “Chú Út  thứ chín,  là ông nội   chín  con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-59.html.]
Lục Tự Văn giải thích: “Không   ạ. Chú Út con thứ chín là tính chung với các con của các bác cả, bác hai bên nội, nhà tớ, con trai và con gái  tính riêng. Ông nội tớ chỉ  năm  con thôi.”
Giang Thiên Ca cảm thán: “Vậy cũng là nhiều .”
 mà,  ,   theo đuổi lý tưởng lao động tập thể, cũng chẳng  biện pháp kế hoạch hóa gia đình gì, nên con cái đông đúc cũng là chuyện thường tình.
Cô truy hỏi: “Thế còn Ông Giang thì ? Ông  với ông nội  khác gì  ?”
Lục Tự Văn đáp: “Hầu như là thế ạ. Ông nội Giang  sáu  con.”
Giang Thiên Ca “Ồ” lên một tiếng,   hỏi:
“Vậy còn thế hệ  của nhà họ Giang thì ? Hai nhà  quan hệ  như , chắc con cháu cũng thường xuyên chơi với  chứ? Những  chơi cùng các   đều là nam  nữ thế?”
Lục Tự Văn gật đầu: “Ừm, tớ với Chiêu Dương và Ti Vũ thường xuyên chơi với .”
Chiêu Dương? Ti Vũ?
Giang Thiên Ca hỏi: “Hai  họ đều là con gái ? Bao nhiêu tuổi ?”
Lục Tự Văn đáp: “Chiêu Dương là con trai, còn Ti Vũ là con gái. Bọn  đều sinh cùng năm với ..”
Giang Thiên Ca gật đầu,  hỏi: “Ngoài hai  họ , nhà họ Giang  còn ai cùng tuổi với các  nữa ?”
Lục Tự Văn gật đầu.
Giang Ti Vũ.
Giang Thiên Ca lẩm nhẩm cái tên  hai  trong lòng,  đó mới :
“Hay là hôm nào khi nào các  chơi với   nhà họ Giang thì rủ   cùng với nhé?”
“Mình    quen với cô gái tên Ti Vũ đó.”
Lục Tự Văn gật đầu, nhưng gật  nửa chừng thì khựng .
Anh  Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp.
“Hửm?” Giang Thiên Ca khó hiểu.
Vẻ mặt Lục Tự Văn  chút ngượng ngùng: “Thực  thì* hai   quen  .”
“Hả? Mình quen ư?”
“Nghe ,  đây  từng đánh  với cô  trong ngõ  còn gì?”
Chuyện đánh  là do Lục Tự Đình kể  cho    khi trở về  hôm qua.
Giang Thiên Ca: “*”
Hóa  là cô !