Tối hôm qua suy nghĩ một đêm, Giang Thiên Ca  nghĩ thông suốt,  lẽ  đó đều là cô tự  suy nghĩ nhiều, Ông Dương  chắc  thể   bí mật   cô.
Nếu Ông Dương thật sự lợi hại như ,   bí mật   cô, cô liền giả vờ ngây ngốc,  bộ cái gì cũng  ,  thừa nhận.
Nghe  Phương Thủ Nghĩa trêu chọc, Giang Thiên Ca hất cằm,  bộ khiêm tốn xua tay, “Bình thường ạ.”
Sau đó  đổi giọng: “Cho nên,  út,  xem ông Dương chỉ là ông nội của bạn cháu, đều đối xử với cháu  như ,  ngại xa xôi mang thức ăn đến cho cháu. Còn , là  ruột của cháu,   nên xem  bản  ?”
Phương Thủ Nghĩa  Giang Thiên Ca đang ám chỉ chuyện mấy ngày    đồng ý mang đồ ăn cho cô, nhưng cuối cùng  quên.
“Xem  cái gì? Cậu cảm thấy   cần xem .” Phương Thủ Nghĩa giả vờ như   , cũng khéo léo đẩy sang  khác: “Cháu  thể bảo bố cháu và Lục Chính Tây xem , hai  bọn họ hẳn là  nhiều điều cần xem .”
“...” Hai  bọn họ cùng  cảm ơn .
Giang Thiên Ca hừ một tiếng,  đùa giỡn với Phương Thủ Nghĩa nữa, nghiêm túc hỏi thăm tình hình của Ông Dương.
Tối hôm qua trong điện thoại, Giang Thiên Ca cũng  hỏi Dương Xán Như về tình hình của Ông Dương, nhưng cô cảm thấy Dương Xán Như   một  lời,  chút  đáng tin cậy.
Ừm... Nói  đáng tin cậy thì  chút  thích hợp, nên  là Dương Xán Như  coi cô là  ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng giống như,  một   nhờ Ông Dương giúp đỡ, tìm đến cô, hỏi Ông Dương tính cách thế nào,  dễ  chuyện  .
Cô   với  khác: Ông Dương  dễ  chuyện,  cứ việc  tìm ông !  nhờ ông  giúp  bản kiểm điểm, ông  còn đồng ý, chuyện của , ông  chắc chắn cũng sẽ đồng ý.
Kết hợp  những gì Dương Xán Như  tối hôm qua với những gì Phương Thủ Nghĩa , khi đến nhà cũ của Phương gia, trong lòng Giang Thiên Ca   hình dung sơ bộ về Ông Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-610.html.]
Khi  thấy Ông Dương, Giang Thiên Ca  bất ngờ,    bất ngờ.
Ông Dương dáng  thấp bé, mập mạp,  mặt lúc nào cũng  híp mắt, giống như Phật Di Lặc.
Giang Thiên Ca đột nhiên nhớ tới, tối hôm qua Dương Xán Như  lớn  với cô: Ông nội tớ thường xuyên mặc áo choàng đen,  dạo ở gần ngôi chùa cách nhà tớ  xa, mỗi  đều sẽ   chắp tay  n.g.ự.c niệm “A Di Đà Phật” với ông ...
Nhớ tới tiếng  ha hả của Dương Xán Như trong điện thoại tối hôm qua, Giang Thiên Ca cố gắng hết sức kiềm chế để ánh mắt của    lên đầu Ông Dương.
Tuy rằng trong phòng  lò sưởi, trong phòng ấm áp hơn ngoài phòng  nhiều, nhưng vẫn cần chú ý giữ ấm. Trên đầu Ông Dương đang đội một chiếc mũ giữ ấm.
Theo như Dương Xán Như , Ông Dương  hói đầu.
“...”
Giang Thiên Ca ngoan ngoãn  bên cạnh ông cụ Phương, chào hỏi Ông Dương, chân thành cảm ơn ông   ngại đường xá xa xôi, giúp cô mang nhiều đồ như  tới.
Trên gương mặt vốn  tươi  của Ông Dương, nụ  càng thêm rạng rỡ, ông  ha hả : “Không cần cảm ơn,  cần cảm ơn, chuyện nhỏ mà thôi, ha ha, hơn nữa  xe  máy bay mà, ông cũng    bộ ,  vất vả gì, chẳng vất vả chút nào!”
“Xán Như  về đến nhà, liền  với ông về cháu, con bé  cháu  giỏi, là thần tượng của nó, những thứ  đều là do con bé chuẩn  cho cháu, nếu thời gian  gấp gáp, con bé còn  chuẩn  cho cháu nhiều thứ hơn nữa.”
“Ông và lão Phương, là bạn cũ quen  nhiều năm , hiện tại cháu và Xán Như nhà  cũng trở thành bạn bè.”
Ông Dương  về phía ông cụ Phương,  cảm thán : “Ha ha, lão Phương, hai nhà chúng  đúng là  duyên.”
Ông cụ Phương cũng   đúng là  duyên.