Lương Siêu Hiền   mặt giới thiệu: “Những chiếc máy tính  là máy tính mà sinh viên khoa chúng  sử dụng khi lên lớp. Trước đây chúng  sử dụng bàn phím cũ, tháng 2 năm nay    thế bằng bàn phím chữ Hán 26 phím mới nhất.”
“So với bàn phím cũ, bàn phím   kiểu dáng nhỏ gọn, sử dụng cũng  tiện lợi. Vừa  bạn học Giang Ti Vũ  nhắc đến phương pháp nhập liệu mới, chính là sử dụng phương pháp gõ  bàn phím . Sau khi học phương pháp nhập liệu mới,  thể dễ dàng gõ chữ Hán.”
Nghe ,   đều mong đợi  về phía Giang Ti Vũ,  cô xác nhận: “Bạn học Ti Vũ, thầy giáo  thật ?”
“Thật ạ.” Giang Ti Vũ gật đầu, cô  tự động  bên cạnh Lương Siêu Hiền,  các bạn học giới thiệu: “Sử dụng phương pháp nhập liệu mới, một phút  thể gõ  hơn trăm chữ Hán  máy tính.”
Nghe cô   , liền   hỏi: “Bạn học Giang Ti Vũ, còn , một phút   thể gõ  bao nhiêu chữ?”
“Mình gõ tương đối chậm, một phút nhiều nhất chỉ  thể gõ  năm mươi chữ.” Giang Ti Vũ giả vờ khiêm tốn , nhân lúc    chú ý, liếc mắt khiêu khích  Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca: “*”
Quan Mỹ Chi như thể cuối cùng cũng tìm  cách phản kích Giang Thiên Ca, đắc ý : “Ti Vũ mới học  lâu, một phút  thể gõ  năm mươi chữ,  là  nhanh .”
“Rất nhiều  ở cơ quan bố , học gần một tháng, một phút cũng chỉ  thể gõ  ba bốn mươi chữ.”
Ánh mắt  ít   Giang Ti Vũ   đổi.
“Ti Vũ,  giỏi quá!”
“Bạn học Giang, chúng  học phương pháp nhập liệu với ,   cũng  thể gõ  năm mươi chữ một phút ?*”
Quan Mỹ Chi hếch mũi lên, liếc mắt  Giang Thiên Ca.
Cô thầm nghĩ: thùng rỗng kêu to.
Còn tưởng rằng, bọn họ kiêu ngạo như , khoác lác như , khoe khoang như , một phút    thể gõ  hơn ba trăm chữ, ít nhất cũng  gõ  một trăm hai mươi chữ.
Kết quả chỉ  năm mươi? Vậy mà cũng    hổ lấy  ?
Vốn dĩ, gõ bàn phím   là chuyện gì ghê gớm. Bị bọn họ  như ,  hiểu chuyện còn  bọn họ đang  đến việc gõ bàn phím,    còn tưởng bọn họ đang  đến việc nắm giữ bí mật quân sự của quốc gia khác.
Làm bọn họ tưởng  ghê gớm lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-da-tro-ve/chuong-72.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca khinh bỉ trợn trắng mắt, cúi đầu,  dáng vẻ tự đại, ngu xuẩn của bọn họ, cô cảm thấy chướng mắt.
Giang Thiên Ca cúi đầu, Giang Ti Vũ  cho rằng cô đang tự ti,  hổ. Cô  càng thêm đắc ý, nháy mắt với Quan Mỹ Chi.
Quan Mỹ Chi hiểu ý, liền đề nghị: “Thầy ơi,  là để bạn học Giang Ti Vũ biểu diễn một chút  ạ, để chúng em  mở mang tầm mắt.”
Những  khác cũng nhao nhao phụ họa: “ đấy ạ, thầy giáo, chúng em   xem   để gõ chữ Hán  bàn phím, thầy để bạn Giang Ti Vũ biểu diễn một chút  ạ!”
Lương Siêu Hiền thấy  bèn  thương lượng với quản lý phòng máy,  một hồi lâu mới xin  mở một chiếc máy tính.
Quản lý phòng máy nghiêm mặt,  chằm chằm,  yên tâm dặn dò: “Mọi  cẩn thận đấy,   thì đừng  sờ mó lung tung.”
Những chiếc máy tính  đều là bảo bối! Hỏng một chiếc là như cắt  thịt ông, khiến ông đau lòng c.h.ế.t mất!
Lương Siêu Hiền  đảm bảo với quản lý phòng máy thêm mấy ,  đó mới  về phía Giang Ti Vũ, mong đợi : “Bạn học Giang Ti Vũ, em lên , thầy cũng  xem thử.”
Dưới ánh mắt mong đợi của  , Giang Ti Vũ chậm rãi  xuống  máy tính, nghiêm mặt,  vẻ điều chỉnh ghế ,  điều chỉnh vị trí bàn phím,  đó  thử chuột,  đủ kiểu, cuối cùng mới mở một file văn bản trống, bắt đầu gõ chữ.
Nhìn thấy ngón tay Giang Ti Vũ chỉ lướt  bàn phím vài cái,  màn hình máy tính  xuất hiện hai chữ Hán,   đều ồ lên kinh ngạc.
“Oa!”
Cô nhắm mắt .
“Oa! Bạn học Giang Ti Vũ,  giỏi quá!”
Dư Mai Tinh ở bên cạnh, trong mắt  hâm mộ  tủi , cô khẽ lẩm bẩm: “Giỏi quá,  cũng  học. Thiên Ca,   bọn họ  dạy cho chúng  ?”
Giang Thiên Ca  câu  của Dư Mai Tinh chọc , bất đắc dĩ thở dài. Cô ngẩng đầu  về phía Giang Ti Vũ,  thấy động tác ngón tay Giang Ti Vũ di chuyển  bàn phím, nhịn   bật .
Rốt cuộc là vị cao nhân nào  dạy Giang Ti Vũ?
Một tháng gần đây, cô  đến  nhiều bộ, ban, ngành giảng dạy phương pháp nhập liệu chữ Hán, cũng  dạy cho  ít . Những   học , về nhà  dạy cho con cái, đây là chuyện  bình thường.
Chỉ là,  khi dạy  khác,  cần  bản   thành thạo đến mức nào, gõ bàn phím như bay, nhưng ít nhất cũng  gõ đúng chứ.
Vị “quân sư quạt mo”  dạy Giang Ti Vũ hiển nhiên là  mới học  chút da lông,   dạy dỗ  càng kém cỏi, quy tắc tách chữ mơ hồ, chỉ pháp cũng  đúng.