Lâm Yến Nhi   bếp với khuôn mặt nghiêm túc, tay cầm chiếc thìa bằng bạc, mắt dán chặt  nồi súp hầm cầu kỳ mà cô  mất gần hai tiếng để chuẩn . Đây  chỉ là một món ăn; đó là một tác phẩm nghệ thuật, là minh chứng cho tài năng nữ công gia chánh tuyệt đỉnh của cô. Nếu món súp    khen ngợi, thì quả thực, thế giới   sai lầm.
“Chỉ cần thêm một chút rượu vang Pháp nữa thôi… và nhấc lên đúng độ lửa…” Yến Nhi lẩm bẩm, từng động tác đều tỉ mỉ như thể đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Cô  hề để ý đến sự hiện diện của An Hạ, cô em gái mới, chân đất,  bập bẹ bên cạnh với đôi mắt tò mò và một nụ  vô tư.
An Hạ   chiếc tủ lạnh sang trọng, lẩm bẩm: “Ủa,  cái tủ lạnh lớn thế mà còn  mấy thứ rau hẹ với trứng là hết nhỉ?” Cô  khúc khích,  bỗng chốc lôi  một chiếc chảo cũ kỹ, nhón trứng  và đánh bông một cách…   tự nhiên. Không ai dạy,  ai chỉ, An Hạ chỉ dựa  cảm giác của  mà .
Yến Nhi nhíu mày, “Cái gì cơ? Cô đang  gì ?”
An Hạ ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “À, em chỉ chiên trứng thôi mà. Mà  dặn là cứ đơn giản cũng ngon mà, nên em thử xem .”
Yến Nhi hít một  thật sâu.  lúc cô chuẩn  mở miệng nhắc nhở An Hạ về… phép tắc trong bếp thì tiếng lách tách, mùi thơm của trứng chiên lan tỏa khắp bếp. Bất giác, Yến Nhi chợt cảm thấy một sự lo lắng lạ thường.
“Trứng chiên? Cô …  thể nào!” Yến Nhi nghĩ thầm, mắt mở to,  yên như  đóng băng.
Bữa tối hôm đó, cả nhà Lâm gia tập trung tại phòng ăn rộng lớn, nơi ánh đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu lên bộ bàn ghế gỗ quý tộc. Yến Nhi tự hào đặt nồi súp cầu kỳ  mặt  , nước súp sóng sánh, tỏa mùi thơm tinh tế, và ngay cả bề mặt cũng  phủ một lớp kem tươi trang trí tinh xảo.
“Bữa tối hôm nay là… đặc biệt!” Yến Nhi , giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn đượm vẻ kiêu hãnh. Cô chờ đợi ánh mắt thán phục từ Lâm lão gia – ông nội nổi tiếng khó tính – cùng , bố và các thành viên khác.
  khi   kịp nếm thử, An Hạ đặt một đĩa trứng chiên nhỏ bé cạnh nồi súp. Mùi thơm của trứng chiên giản dị, gần gũi, khiến cả phòng ăn bừng sáng một cách lạ kỳ.
“À, em  trứng chiên thôi ạ. Không  gì đặc biệt , chỉ là một món đơn giản,” An Hạ , gương mặt hồn nhiên như một đứa trẻ   lo lắng.
@thichancommem
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-cuoc-dau-tri-bat-dac-di-cua-lam-yen-nhi/chuong-1.html.]
Lâm lão gia nhíu mày, nhưng   vì khó chịu. Ông nghiêng , hít một  thật sâu,  thử nếm một miếng trứng chiên. Khuôn mặt ông từ nghiêm nghị chuyển dần sang ánh mắt bất ngờ,  nở nụ  hiếm hoi: “Ngon…  miệng. Mộc mạc mà đậm đà.”
Yến Nhi sững sờ. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy cả thế giới như đảo lộn. Món súp hầm cầu kỳ, công phu đến mức cô  mất gần hai giờ để nấu,  đặt  mặt ông nội,  … “ăn  quen”.
“…   như  ?!” Yến Nhi lẩm bẩm, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch.
Mẹ cô, Lâm phu nhân, mỉm  dịu dàng: “Yến Nhi , món súp của con cũng  tinh tế, nhưng đôi khi    thích sự giản dị, dễ gần. An Hạ chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản mà   cảm giác gần gũi, khiến   cảm thấy ấm áp.”
Yến Nhi  mà như  ngã nhào. Cô lặng lẽ đặt nồi súp sang một bên,  An Hạ với ánh mắt   “chiến đấu”  bất lực.
Cuộc chiến bếp núc   kết thúc, và Yến Nhi  cô  nghĩ  một chiến lược khác để chứng minh tài năng, để   em gái “quê mùa” chiếm trọn tình cảm gia đình.
Về phần An Hạ, cô chỉ ,  hề     tạo  một trận chiến vô hình giữa hai . Cô ngây thơ, hồn nhiên,   rằng chỉ một món ăn giản dị cũng đủ khiến Yến Nhi… phát điên.
Tối hôm đó, Yến Nhi   giường, ôm gối suy nghĩ. “Mình    đây… Một đứa em  quê mùa  vô tư,  chiếm  tình cảm của   dễ dàng như … Mình  thể thua… Mình  thể để   loại khỏi vị trí thiên kim!”
 bên cạnh nỗi lo lắng, Yến Nhi cũng cảm nhận  một điều lạ kỳ: trái tim cô bắt đầu rung động  sự hồn nhiên, chân thật của An Hạ. Dù  , cô  thừa nhận: em gái   một sức hút kỳ lạ mà cô  từng gặp.
Ngày hôm , Yến Nhi quyết định “tấn công” theo hướng khác. Nếu món ăn  thể đánh bại An Hạ, thì nghệ thuật – tài năng – sẽ là bước tiếp theo.  cô   rằng, cuộc chiến tiếp theo sẽ còn bất ngờ hơn, và An Hạ, với sự tự nhiên của , sẽ  khiến cô bối rối  kém.
Trong khi Yến Nhi trằn trọc, An Hạ vẫn ngủ ngon lành, nụ  dịu dàng  môi,  hề   rằng chỉ bằng một món trứng chiên đơn giản, cô  khuấy động cả “vở kịch  hảo” mà Yến Nhi từng tin tưởng.
Cuộc chiến bếp núc chỉ mới bắt đầu, nhưng một điều chắc chắn: từ giờ, căn bếp Lâm gia sẽ  bao giờ yên tĩnh nữa.