Sáng hôm , ánh nắng chiếu qua rèm cửa sổ, rọi lên bộ bàn ghế gỗ quý tộc, tạo thành những mảng sáng lung linh  sàn nhà. Lâm Yến Nhi thức dậy sớm hơn  khi, tim đập dồn dập, tay cầm bản nhạc piano  chuẩn  từ tối hôm qua.
“Không thể thua nữa… Mình  chứng minh tài năng của !” Cô tự nhủ.
Yến Nhi  lên kế hoạch kỹ lưỡng cho thử thách thứ hai . Nếu bữa tối hôm qua  đủ để “hạ gục” An Hạ, thì hôm nay, với âm nhạc, cô sẽ chiếm trọn trái tim  . Cô  chuẩn  một bản nhạc piano khó, tinh tế, từng nốt nhạc đều  luyện tập  luyện tập .
Trong khi đó, An Hạ vẫn hồn nhiên,  ăn sáng   khúc khích, chẳng  gì về chiến lược tinh vi mà Yến Nhi đang ấp ủ. Cô chỉ mang theo cây guitar cũ kỹ từ quê, cất trong góc phòng, nghĩ đơn giản rằng: “Nếu   thích nhạc thì chơi thôi,  cần cầu kỳ .”
 10 giờ sáng, cả gia đình tập trung tại phòng khách, nơi chiếc đàn piano grand piano màu đen bóng loáng chiếm một góc trang trọng.
Yến Nhi bước đến, dáng điệu thướt tha, tay nâng nhẹ bản nhạc. Cô hít một  thật sâu, đặt ngón tay lên phím đàn, và bắt đầu. Âm thanh vang lên, từng nốt nhạc chính xác, điêu luyện, khiến căn phòng như chìm trong  gian nghệ thuật tuyệt vời.
“Hoàn hảo…  hảo…!” Yến Nhi thầm nhủ, ánh mắt dõi theo phản ứng  .  dần dần, cô nhận  một điều bất ngờ: Lâm lão gia  hề rơi nước mắt  tấm tắc khen ngợi. Ông chỉ nhíu mày, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ gì đó khác.
Trong khi   chăm chú lắng  Yến Nhi, An Hạ  ở góc phòng, tay nhẹ nhàng rút cây guitar cũ . Cô mỉm , mắt sáng lên,   xuống đất, bắt đầu gõ những nốt nhạc mộc mạc, đơn giản,  theo khuôn mẫu nào.
Ban đầu, âm thanh   “lệch nhịp”, nhưng dần dần,   bắt đầu cảm nhận  nhịp điệu chân thật, hồn nhiên mà ấm áp. Mỗi nốt nhạc như kể một câu chuyện nhỏ, gợi nhớ những kỷ niệm giản dị, khiến ai cũng bồi hồi.
Lâm lão gia bất ngờ, nhíu mày  chậm rãi nở một nụ  hiếm hoi, ánh mắt mềm mại khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường thấy. Lâm phu nhân, mắt long lanh, thậm chí rưng rưng nước mắt. Một vài thành viên khác trong gia đình cũng  cuốn theo, cảm giác như đang  một bản nhạc  chỉ từ tay An Hạ mà còn từ trái tim cô.
Yến Nhi  dậy, ngón tay vẫn còn chạm  phím đàn, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô  hiểu nổi: bản nhạc  hảo của cô –  luyện tập  luyện tập  –  khiến   cảm thấy xa cách, còn bản nhạc đơn giản, mộc mạc của An Hạ  chạm đến trái tim họ một cách tự nhiên.
@thichancommem
“Mình…  thể hiểu …” Yến Nhi lẩm bẩm. Khuôn mặt cô  căng thẳng  bối rối. Cô  An Hạ, thấy cô em gái hồn nhiên mỉm , ánh mắt sáng lên niềm vui giản dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-cuoc-dau-tri-bat-dac-di-cua-lam-yen-nhi/chuong-2.html.]
Sau khi kết thúc, An Hạ nhẹ nhàng đặt guitar xuống, giọng ngây thơ: “Em chỉ chơi theo cảm xúc thôi,      thích …”
Lâm phu nhân nắm tay An Hạ: “Con   xúc động quá. Âm nhạc của con thật sự chân thành.”
Yến Nhi  đó, cảm giác như tim   bóp nghẹt. Cô  rằng, dù cô   hảo đến , dù cô  cố gắng đến mức nào, An Hạ vẫn luôn tự nhiên và    yêu mến theo cách mà cô  thể  chép.
 Yến Nhi là một chiến binh, cô  bao giờ bỏ cuộc. Cô bước tới, cúi   An Hạ, nụ  gượng gạo  môi: “Cháu… cháu chơi  lắm…”  trong lòng, cô  đây   lời khen   từ tự nguyện, mà là một lời thừa nhận: hôm nay, cô thua… nhưng chỉ là hôm nay.
Sau bữa biểu diễn, Yến Nhi chạy  phòng,  thừ   giường, tay bấu chặt gối. “Sao cô   dễ thương đến …     yêu cô  nhiều hơn …?” Cô lẩm bẩm, ánh mắt dõi theo cây guitar cũ  bỏ   sàn phòng khách.
An Hạ, như thể cảm nhận  tâm trạng Yến Nhi, bước , đưa cho cô một chiếc bánh nhỏ mà cô tự  từ buổi sáng: “Chị Yến Nhi, ăn . Em  cho chị… để chị vui hơn.”
Yến Nhi  chiếc bánh, đỏ mặt,   nên   nên giận. Cô  “chiến đấu” nhưng cũng  nỡ từ chối. Hình ảnh An Hạ hồn nhiên, chân thật, khiến cô bối rối và lạc lõng.
Đêm hôm đó, Yến Nhi   giường, suy nghĩ về ngày hôm nay. “Âm nhạc… Mình  chuẩn  kỹ lưỡng,  nốt đều  hảo… nhưng…  vẫn  đủ?” Cô tự hỏi. Cô nhận  rằng, sự chân thành và hồn nhiên của An Hạ – điều mà cô  từng  – mới chính là thứ khiến   rung động.
 Yến Nhi vẫn quyết tâm. Cô , nếu   thể thắng bằng kỹ năng  sự  hảo, thì  tìm cách khác. Phải… đấu trí,  khéo léo, … tìm  điểm yếu của An Hạ mà  ai phát hiện.
Dưới ánh trăng, Yến Nhi  bên cửa sổ, mắt  lên bầu trời đêm, nghĩ đến các thử thách tiếp theo: phong thái quý tộc, khả năng giao tiếp,  những trò chơi tinh thần mà cô sẽ sử dụng để chứng minh rằng  xứng đáng là thiên kim thật sự.
Trong khi đó, An Hạ vẫn ngủ ngon lành, nụ  dịu dàng  môi,  hề   rằng chỉ bằng một bản nhạc đơn giản, cô   chao đảo thế giới tưởng chừng  hảo của Yến Nhi.
Và Yến Nhi  một điều chắc chắn: cuộc chiến giữa hai cô gái  bao giờ đơn giản, và từ giờ, mỗi ngày trong căn nhà Lâm gia sẽ là một thử thách mới – đầy bất ngờ, hài hước, và… đầy cảm xúc.