Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 142: Tam giác mới có cảm giác an toàn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:54:47
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu óc Lam Bối Nhĩ Đặc trống rỗng.
Cái hòm thành tinh ?
"Bốp!" Lam Bối Nhĩ Đặc tự tát cho một cái trời giáng, c.h.ử.i rủa đuổi theo: "Mẹ kiếp, kẻ đột nhập!"
Hắn nhấn chuông báo động bên cửa, tiếng còi "u... u..." lập tức vang lên khắp căn cứ.
Lam Bối Nhĩ Đặc đuổi tới cửa thì thấy Cố Quyên Nhĩ đang lan can, tay cầm cần câu, còn chiếc hòm câu thì đang cô ôm trong lòng.
"Là ngươi! Ngươi là phụ nữ bên cạnh thủ lĩnh Vô Ảnh Nữ Kiều!" Sắc mặt Lam Bối Nhĩ Đặc giận dữ: "Trả cái hòm cho !"
"Anh cái hòm là của ? Có bằng chứng ?" Cố Quyên Nhĩ nhướng mày: "Anh gọi nó một tiếng xem nó trả lời ?"
"Bớt giở trò võ mồm với ! G.i.ế.c cô , vẫn lấy cái hòm!" Lam Bối Nhĩ Đặc vung tay, một quả cầu lửa hiện trong lòng bàn tay .
"Phụt... Chỉ bằng cái đốm lửa đó mà cũng đòi g.i.ế.c ?" Cố Quyên Nhĩ kéo túi quần , nhét cả cái hộp và cần câu trong.
Bàn tay thon thả của cô khẽ lật, một đóa lửa đỏ rực nhảy múa đầu ngón tay: "Đừng bảo bắt nạt ngươi, cho ngươi tay ."
Sự coi thường của Cố Quyên Nhĩ khiến Lam Bối Nhĩ Đặc giận sôi máu: "Ngươi sẽ trả giá cho sự ngông cuồng của ! Bạo Viêm Cầu!"
Lam Bối Nhĩ Đặc gầm lên ném quả cầu lửa trong tay về phía Cố Quyên Nhĩ.
Quả cầu lửa càng xoay càng lớn giữa trung, phát tiếng nổ lách tách.
Cố Quyên Nhĩ nhịn , bật thành tiếng: "Trời đất ơi, từng tuổi đầu mà còn trẻ trâu thế!"
Cô chỉ khẽ đẩy đóa lửa đầu ngón tay về phía , mà quả cầu lửa khổng lồ ngoắt, lao về phía Lam Bối Nhĩ Đặc với tốc độ nhanh gấp đôi lúc đến.
Lam Bối Nhĩ Đặc kinh hãi thất sắc, cảm thấy mất quyền kiểm soát ngọn lửa.
Hắn chật vật né Bạo Viêm Cầu, quả cầu lửa khổng lồ đ.â.m sầm tòa tháp, sóng xung kích từ vụ nổ hất văng Lam Bối Nhĩ Đặc bay xa.
Hắn thể tin nổi tòa tháp đang cháy hừng hực, tài nào chấp nhận việc quả cầu lửa của mất kiểm soát: "Không thể nào! Ngươi... tại ngươi thể điều khiển Bạo Viêm Cầu của ?"
"Đến bản chất của lửa còn nắm , bày đặt chơi lửa gì? Về mà nghịch bùn !" Sự khinh miệt trong lời của Cố Quyên Nhĩ như kim châm lòng Lam Bối Nhĩ Đặc.
Hắn tức tối trừng mắt Cố Quyên Nhĩ, gằn: "Ngươi cho rằng chỉ chút bản lĩnh đấy chứ?"
"Mong là bản lĩnh của ngươi cũng cứng như cái miệng của ngươi ." Cố Quyên Nhĩ phẩy phẩy ngọn lửa tay, tủm tỉm: " còn tay, ngươi đỡ ngọn lửa của hẵng chuyện đ.á.n.h trả."
Cố Quyên Nhĩ búng ngọn lửa đầu ngón tay , nó nhanh chóng biến đổi hình dạng giữa trung, hóa thành đóa thược d.ư.ợ.c bung nở rực rỡ với những cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp.
nhiệt độ xung quanh khủng khiếp đến mức đốt cho gian cũng méo mó.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lam Bối Nhĩ Đặc kìm .
Rõ ràng đóa lửa chỉ nhỏ bằng một phần mười Bạo Viêm Cầu của , nhưng khiến cảm thấy sinh mạng đang đe dọa.
Lam Bối Nhĩ Đặc tê cả da đầu, kịp suy nghĩ, vội vàng lăn lê bò trườn để né đóa thược d.ư.ợ.c lửa của Cố Quyên Nhĩ.
tốc độ của nó nhanh đến kinh .
Trong nháy mắt, nó xuyên cơ thể Lam Bối Nhĩ Đặc, thiêu đốt linh hồn .
"Áaaaaaaaa!!!" Tiếng hét t.h.ả.m thiết, đau đớn vang vọng khắp căn cứ.
Tất cả những ai thấy tiếng hét của Lam Bối Nhĩ Đặc đều khỏi rùng .
"Muốn g.i.ế.c , dễ !" Lam Bối Nhĩ Đặc lập tức quyết đoán, rút một lọ t.h.u.ố.c màu xanh giấu ở thắt lưng cho miệng.
Cố Quyên Nhĩ cảm nhận sức mạnh to lớn chứa trong lọ t.h.u.ố.c màu xanh đó.
Thuốc cổ họng, ngọn lửa trong Lam Bối Nhĩ Đặc lập tức dập tắt.
Đồng thời, cũng thể sử dụng lửa nữa.
Chỉ tiếng răng rắc vang lên, cơ bắp Lam Bối Nhĩ Đặc cuồn cuộn phồng lên, trong nháy mắt biến thành gã quỷ cơ bắp.
Nắm đ.ấ.m của còn to hơn cả bao cát, một đ.ấ.m chắc thể nện c.h.ế.t mấy như An Mộng.
Đánh một trận cho tay!
Lam Bối Nhĩ Đặc đập hai nắm đ.ấ.m , ánh mắt rực lửa chằm chằm Cố Quyên Nhĩ: "Tới đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-142-tam-giac-moi-co-cam-giac-an-toan.html.]
Cố Quyên Nhĩ nghiêm túc một chút, l.i.ế.m liếm khóe môi, rút d.a.o gọt hoa quả của thủ thế: "Tới đây!"
"Ha!" Lam Bối Nhĩ Đặc đột nhiên gầm lên một tiếng, dọa Cố Quyên Nhĩ giật nảy .
Nhân lúc Cố Quyên Nhĩ để ý, nhảy khỏi tòa tháp.
Hai chân thoăn thoắt, chạy nhanh đến mức bốc cả khói bụi.
"Tên khốn nhà ngươi chạy á? Sĩ diện ? Liêm sỉ vứt hết ?" Cố Quyên Nhĩ ngẩn , chân Lam Bối Nhĩ Đặc chạy đến tóe cả tàn ảnh.
Gã cắm đầu cắm cổ chạy, còn c.h.ử.i một câu cho hả giận: "Phỉ!"
Biết rõ đối thủ của Cố Quyên Nhĩ, thể ngu ngốc mà đối đầu trực diện với cô?
Cái hộp mất thì thể cướp .
Mạng mất thì là mất thật!
Cố Quyên Nhĩ nào để Lam Bối Nhĩ Đặc chạy thoát?
Cô lôi cần câu dùng để câu cái hộp từ trong túi quần , lưỡi câu vàng óng lóe lên ánh sáng.
Lưỡi câu bay xa mấy mét, móc chính xác áo của Lam Bối Nhĩ Đặc kéo ngược trở về.
Lam Bối Nhĩ Đặc liền tại chỗ biểu diễn cho Cố Quyên Nhĩ một màn kim thiền thoát xác.
Cố Quyên Nhĩ câu về một chiếc áo khoác, im lặng hai giây mắt sáng rực lên.
Khi viện binh của Lam Bối Nhĩ Đặc đến nơi, bên cạnh Cố Quyên Nhĩ chất đống quần áo của .
Còn chỉ trơ một chiếc quần sịp tam giác đáng thương, nếu cởi nữa thì cả truyện sẽ che mất.
Lưỡi câu của Cố Quyên Nhĩ móc mép quần sịp, kéo căng cả mét.
"Từng tuổi mà còn thích mặc đồ lót tam giác, chậc chậc chậc." Cố Quyên Nhĩ phấn khích kéo cần câu về.
Lam Bối Nhĩ Đặc dùng hết sức bình sinh để chống cự, mặt đỏ bừng: "Cô thì cái quái gì, quần sịp tam giác mới cảm giác an !"
Hắn thẹn quá hóa giận, về phía cứu viện: "Sơn Nguyên Phù Tử, còn ngây đó gì? G.i.ế.c nó cho !"
Người phụ nữ dẫn đầu quét mắt từ xuống hình vạm vỡ của Lam Bối Nhĩ Đặc, liếc chiếc quần giật xuống với vẻ tiếc nuối: " còn tưởng hai vị đang chơi trò tình thú, sợ phiền ngài."
"Tình thú cái con nhà ngươi!" Lam Bối Nhĩ Đặc gào lên xong thì một tiếng "roẹt", quần sịp kéo đứt.
Vô cặp mắt nóng rực đồng loạt đổ dồn về phía cặp m.ô.n.g của .
"Xì~" Một loạt tiếng hít khí đầy thông cảm vang lên.
Sơn Nguyên Phù Tử thất vọng chằm chằm chỗ hiểm của Lam Bối Nhĩ Đặc, buông một tiếng đầy ghét bỏ: "Chậc."
Nỗi nhục nhân đôi trực tiếp đứt phựt sợi dây lý trí cuối cùng của Lam Bối Nhĩ Đặc.
Hắn mà lột sạch mặt bao , còn chê bai!
"Phụt!" Hắn tức đến hộc máu, quỳ sụp xuống đất, chỉ tay Cố Quyên Nhĩ: "G.i.ế.c... g.i.ế.c cô !"
"Rõ!" Sơn Nguyên Phù Tử còn phân tâm nữa, rút kiếm lao về phía Cố Quyên Nhĩ.
...
Cùng lúc đó, Cố Tuyên Kiều và mấy khác theo Tào Tĩnh Uyển, đến một khu nhà cấp bốn.
Trái ngược với chiến trường chẳng đắn chút nào của Cố Quyên Nhĩ, bên phía Cố Tuyên Kiều yên tĩnh hơn nhiều.
Tào Tĩnh Uyển trong chiếc áo blouse trắng rẽ một cái biến mất ở góc tường.
Mấy Cố Tuyên Kiều vội vàng đuổi theo, nhưng tìm thấy bóng dáng cô cả.
Cố Tuyên Kiều: "Xung quanh đây chắc chắn mật đạo, tìm thử xem!"
Mấy liền tản , gõ gõ đập đập khắp nơi.
An Mộng thấy một tấm ván gỗ, đưa tay vỗ vỗ thử, khỏi kinh ngạc: "Cảm giác lạ thật!"
Mềm mềm, nung núc, còn đàn hồi, y như đang vỗ m.ô.n.g !