Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 151: No một bữa hay no cả đời, vẫn biết đường mà chọn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:57:07
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quyên Nhĩ về đến nhà kéo Tiểu Tuyết Tuyết chạy thẳng phòng Cố Tuyên Kiều: “Tiểu Kiều Kiều, ! Cao Tịch Liệt đuổi tới đây!”
Cố Tuyên Kiều còn kịp phản ứng gì, thì Hàn Tuyết Như đang xổm ngoài cửa lén bên trong giật nảy .
Cô bé vội lao phòng , bắt đầu thu dọn quần áo: “Đi, thôi, ngay trong đêm!”
Cố Tuyên Kiều mở cửa phòng, vẻ mặt nặng nề: “Cô gặp ?”
“ gặp, là Tiểu Tuyết Tuyết gặp.” Cố Quyên Nhĩ đẩy Tiểu Tuyết Tuyết , bảo cô bé kể quá trình gặp mặt lúc nãy.
Cố Tuyên Kiều đau đầu: “Gã cứ như đỉa đói , dứt mãi .”
Sở Ngọc tò mò hỏi: “Cô gì mà để một tên biến thái nhớ thương đến mức ?”
Cố Quyên Nhĩ đầy ẩn ý, gương mặt hồ ly trông gian xảo vô cùng: “Anh .”
“Cô càng , càng .” Sở Ngọc xoa xoa tay: “Nói , chuẩn xong .”
“Anh càng , càng .” Cố Quyên Nhĩ khà khà.
Ngươi , đây cho ngươi toại nguyện.
Đểu! Quá đểu!
Sở Ngọc hận thể bóp c.h.ế.t Cố Quyên Nhĩ, nhưng sợ nhang thơm để hít.
No một bữa và no cả đời, vẫn phân biệt nặng nhẹ.
“Trốn? Tại trốn?” Cố Tuyên Kiều lạnh: “Nếu thể tìm bằng chứng phạm tội của Cao Tịch Liệt cho cảnh sát, thì thể trừ một mối họa.”
Trốn chạy là cách, chỉ diệt trừ Cao Tịch Liệt thì cô mới yên .
An Mộng run đến bắp chân cũng mềm nhũn: “Đại ca, chạy thì Cao Tịch Liệt sẽ bắt em nhốt chung với chuột trong lu gạo đó!”
“Sợ gì chứ, trong thể cô bây giờ cô .” Cố Tuyên Kiều liếc cô một cái.
An Mộng lập tức tỉnh cả , đúng là nhắc đến chuyện thì cô đổi về nữa: “ nhỉ, bây giờ trong em là Bạch Chiếu.”
Nhốt tên nhóc đó chung với chuột trong lu gạo ư?
An Mộng tức thì cảm thấy lưng hết đau, eo hết mỏi, cục tức Sở Ngọc và bọn họ chọc cũng tan biến.
Cô liếc mắt Sở Ngọc lưng Cố Quyên Nhĩ.
Giá mà nhét luôn cả bốn con quỷ đó thì mấy.
“Có cần giúp ?” Cố Quyên Nhĩ nay can thiệp chuyện riêng của Cố Tuyên Kiều, nhưng chuyện giúp con gái cắt đứt đào hoa nát thì cô thể chối từ.
“Không cần.” Cố Tuyên Kiều vẫn còn dỗi, dù cần cũng .
Cô sang với Tiểu Tuyết Tuyết: “Tiểu Tuyết Tuyết, thời gian đành phiền con ở nhà nhé, dì Kiều mua kẹo mút cho con ăn.”
“Dì Kiều, con còn là đứa trẻ năm tuổi nữa, con ăn kẹo mút .” Hàn Tuyết Như dùng gương mặt của Cố Tuyên Kiều một cách nghiêm túc.
“Hả?” Cố Tuyên Kiều ngẩn : “Vậy con gì?”
“Con ăn kem!” Mắt Hàn Tuyết Như sáng rực lên, thêm: “Con một trăm thùng!”
Chà.
Tiểu Tuyết Tuyết trưởng thành , cơ thể của nên cứ mặc sức mà phá.
Khóe miệng Cố Tuyên Kiều giật giật, cô gật đầu: “Được thôi.”
“Thật ạ?” Hàn Tuyết Như mừng như điên.
Cố Tuyên Kiều đáp: “ mỗi ngày con chỉ ăn một hộp thôi.”
“Hả?” Hàn Tuyết Như vẫn mặc cả thêm.
Nào ngờ Cố Tuyên Kiều luôn: “Nếu còn trả giá thì chỉ còn năm mươi hộp.”
Cái thứ kem ăn nhiều sẽ mập, chỉ riêng một hộp thôi cũng đủ khiến cô đổ bao nhiêu mồ hôi trong phòng tập .
Hàn Tuyết Như ấm ức thỏa hiệp.
Thôi thì một trăm hộp kem cũng , dù cũng ngon hơn kẹo mút.
Hiện tại, Cố Quyên Nhĩ xác định ba việc cần . Thứ nhất là đến Hồ tộc tìm cách hóa giải Mộng Trần Hoa.
Thứ hai là giúp Đới Thanh Thanh tìm Cốc Thu Thanh.
Và thứ ba là đến Hắc Vân quốc, Đại Nga quốc và Mỹ Lợi Kiên quốc để lấy Thiên Đạo Tàn Luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-151-no-mot-bua-hay-no-ca-doi-van-biet-duong-ma-chon.html.]
Trong ba việc , dĩ nhiên tìm cách hóa giải Mộng Trần Hoa là quan trọng nhất.
Nếu đổi cơ thể của , Cố Quyên Nhĩ chỉ thể sử dụng những pháp thuật cơ bản.
Bởi vì cách sử dụng linh lực của tu sĩ nhân loại và yêu tộc giống .
Yêu tộc vận dụng yêu đan mới dùng linh lực, giống con thể trực tiếp sử dụng.
...
Nghỉ ngơi một đêm, Cố Quyên Nhĩ dẫn theo Cố Tuyên Kiều, An Mộng và cùng đến Hồ Bát Tiên.
Thanh Dung nhận tin của Cố Quyên Nhĩ nên đợi sẵn ở cổng từ sớm.
Khi thấy Cố Quyên Nhĩ trong lốt Bạch Chiếu, đến mức giấu nổi đuôi hồ ly.
vì gã lúc nào cũng mang bộ mặt híp mắt , Cố Quyên Nhĩ chẳng bằng chứng nào để chứng minh đang nhạo .
“Trước khi ứng kiếp, Hồ Lệ trưởng lão giao bộ Hồ tộc cho quản lý. Chìa khóa Tàng Thư Các dĩ nhiên là do giữ.” Thanh Dung dẫn họ đến Tàng Thư Các giới thiệu.
Cánh cửa Tàng Thư Các mở , sách chất đầy cả một tòa nhà khiến nhóm Cố Quyên Nhĩ mà hoa cả mắt.
An Mộng hoảng hốt : “Chúng sẽ tìm cách hóa giải Mộng Trần Hoa trong cả biển sách đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là .” Thanh Dung tới một bức tường sách, chỉ quyển cùng : “Ta nhớ lúc còn nhỏ, trưởng lão từng nhắc đến Mộng Trần Hoa trong quyển sách đó, thể lấy xuống xem thử.”
Mọi ngẩng đầu lên.
Quyển sách đó cao đến nửa mét, chỉ hết nó thôi cũng mất mấy năm trời!
An Mộng và Hàn Tuyết Như, hai vốn sợ sách, mặt mày đều tái mét.
Cố Tuyên Kiều cũng nhíu mày.
“Chuyện nhỏ.” Cố Quyên Nhĩ vung đuôi của Bạch Chiếu , cuốn quyển sách xuống.
Thần hồn của cô mạnh, hết quyển sách chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cố Quyên Nhĩ còn chẳng thèm mở sách, trực tiếp dùng thần thức xâm nhập.
Khi chạm quyển sách, một ảo ảnh hồ ly đột ngột xuất hiện, vả cho Cố Quyên Nhĩ một cú sấp mặt: “Tiểu hồ ly ở thế? Dám trộm cả sách gối đầu giường của lão tổ !”
Cố Quyên Nhĩ kịp đề phòng, đ.á.n.h văng xa mấy mét.
May mà Thanh Dung vung đuôi đỡ cô .
Cố Quyên Nhĩ ôm mặt, mắt gần như tóe lửa.
Thật là nhục nhã mà!!!
Cô mà ảo ảnh của một con hồ ly vả cho sấp mặt!
Rõ ràng thấy, nhưng tài nào né .
Bạch Chiếu thì sướng rơn, vịn tường đến khuỵu cả xuống.
Ha ha ha ha… Ngươi cũng ngày hôm nay!
Hồ Lệ lão tổ uy vũ bá khí!
“Tại cái thể phế vật của ngươi cả đấy, đến một cú tát mà cũng né nổi!” Cố Quyên Nhĩ tức đến nhảy dựng lên, giẫm lên đầu Bạch Chiếu đ.ấ.m đá túi bụi.
An Mộng thấy thế thì nước mắt nước mũi tèm lem, vội xông lên ôm Cố Quyên Nhĩ kéo : “Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa, đó là mặt của chị mà!”
Cười c.h.ế.t mất, kéo nổi.
Bạch Chiếu yếu đến cũng thể An Mộng kéo .
Mãi mới hả giận, Cố Quyên Nhĩ xoa xoa mi tâm, đau đầu : “Hết cách , sách thôi.”
Quyển sách loại lật từng trang truyền thống mà là một cuộn sách.
Thanh Dung giữ chặt ảo ảnh của Hồ Lệ, cùng trải cuộn sách , chia mỗi một đoạn để .
Tiểu Tuyết Tuyết tham gia, vì cô bé chữ.
Bốn Cố Quyên Nhĩ ôm cuộn sách, vài dòng đồng loạt quỳ rạp xuống đất, ôm mắt la lên: “Mắt của ! Mắt của ! Cay quá, cay quá mất!”
Trời đất ơi!
Cả một cuộn sách dài như mà về tình sử của Hồ Lệ trong bao năm qua!
là cao thủ tình trường, lăng nhăng hết chỗ !