Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 157: Ngươi tiêu rồi, ngươi sa vào lưới tình rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:57:13
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoa Dao lau nước mắt vì , cầm cặp kính bên cạnh đeo lên sống mũi: “Đợi chút, để xem giúp ngươi.”

 

khẽ chạm máy tính bảng mặt, nó lập tức biến thành máy vi tính.

 

Dựa theo thông tin Cố Quyên Nhĩ cung cấp, Hoa Dao bắt đầu tìm kiếm tên Phùng Tây Lai: “Trang tên Phùng Tây Lai, nhưng khớp với ngày sinh tháng đẻ của ngươi chỉ ba. Trong đó một là nữ, hai còn ở đây, đều đầu thai cả .”

 

Hoa Dao xoay màn hình máy tính cho Cố Quyên Nhĩ xem.

 

Cô nhanh chóng ghi nhớ thông tin khi đầu thai của hai , ý móc từ trong quần đùi rộng của một chiếc váy nhỏ: “Cảm ơn nhé.”

 

Hoa Dao tươi như hoa nhận lấy, ướm thử lên , đoạn buôn chuyện với Cố Quyên Nhĩ: “Lâu thấy ngươi dẫn ma tới, bận lắm ?”

 

“Đừng nhắc nữa, từ dẫn bà Vương qua đây tới giờ, nghỉ ngơi ngày nào.” Cố Quyên Nhĩ buồn c.h.ế.t , cái kiếp cá mặn bao giờ mới kết thúc đây?

 

An Mộng ngờ vực chiếc váy Hoa Dao đang ướm ướm , mà quen mắt thế nhỉ?

 

Đây chẳng là một trong những chiếc váy trong thùng đồ mà cô dùng để hối lộ Cố Quyên Nhĩ, đổi lấy chiếc quần đùi rộng của cô ?

 

Hình như còn là cái nhất nữa.

 

“Bận gì thế?” Hoa Dao nhét váy nhỏ xuống quầy, lấy hai thỏi vàng từ trong ngăn kéo đưa cho Cố Quyên Nhĩ: “Lấy cho thêm một bó nhang nữa, hết lương thực dự trữ .”

 

Cố Quyên Nhĩ móc từ trong quần một bó nhang, tiền trao cháo múc: “Trẻ con , dài dòng lắm. Lần dẫn vong hồn tới kể tỉ mỉ cho, giờ đang bận ngập đầu đây.”

 

“Thôi , ngươi đừng lười nữa, dẫn thêm nhiều vong hồn thể đầu thai qua đây . Dạo tỉ lệ chuyển hóa thấp quá, trần gian tồn đọng nhiều vong hồn, cho phàm .” Hoa Dao rầu rĩ : “Sếp lớn vì chuyện mà tái phát cả bệnh trĩ .”

 

An Mộng mặt mày kinh hãi: “Ma cũng trĩ á?”

 

“Nói nhỉ, ma trĩ ?” Hoa Dao như mở một cánh cửa kỳ lạ cho An Mộng: “Ma còn mắt cá chân, viêm ruột thừa với thận hư nữa cơ!”

 

An Mộng sốc nặng.

 

Cố Quyên Nhĩ vỗ bốp đầu cô: “Bảo ngốc tự ái. C.h.ế.t thì trĩ cái nỗi gì. Cô lừa cô đấy!”

 

An Mộng ôm chỗ đánh, Hoa Dao với ánh mắt lên án.

 

Nữ quỷ tính quá Dám lừa !

 

Nhận tin Phùng Tây Lai đầu thai, Cố Quyên Nhĩ và An Mộng liền chạy thẳng đến nghĩa trang Hạnh Phúc để báo cho Đới Thanh Thanh .

 

Vừa đến cổng nghĩa trang, hai thấy bóng quen thuộc đang nghênh ngang .

 

Cố Quyên Nhĩ dụi dụi mắt: “Chẳng lẽ tối hôm thế gặp ma ?”

 

An Mộng nuốt nước bọt: “Vốn dĩ là ma .”

 

Mẹ kiếp, cái gã đàn ông vẻ bảnh bao cách cả trăm mét là thằng cha nào ?

 

Cái “Màn Che Trời” sống mũi , mà quen mắt thế nhỉ?

 

Đã quen với hình ảnh Cao Nhạc tóc uốn giấy bạc, áo thun rộng thùng thình và quần harem, Cố Quyên Nhĩ nhất thời nhận vị tướng quân oai phong lẫm liệt phía .

 

Hai lén lén lút lút nấp ở cổng lớn, ngó trong.

 

Cao Nhạc mặc bộ áo giáp tướng quân đời Đường, đang căng thẳng chỉnh vạt áo, còn dùng âm khí tụ ít giọt nước vẩy lên bó hoa trong tay.

 

Trông khác hẳn một trời một vực so với cái gã c.h.ế.t tiệt ngày thường luôn mồm gọi “tiểu nương tử, tiểu nương tử”!

 

“Hắn... đả kích gì ?” Cố Quyên Nhĩ run lẩy bẩy.

 

An Mộng Cao Nhạc từ xuống : “... thấy hôm nay Cao Nhạc trai nhỉ?”

 

Vừa dứt lời, An Mộng liền tự vả cho một cái thật đau.

 

Đáng sợ quá! Sao suy nghĩ chứ?

 

Đàn ông đời c.h.ế.t hết ? Sao cô thể để mắt tới tên đại lưu manh Cao Nhạc ?

 

Hai , lấm lét bám theo Cao Nhạc.

 

Chỉ thấy đến mộ Đới Thanh Thanh, trông càng căng thẳng hơn.

 

Nhất là khi thấy Đới Thanh Thanh, lắp ba lắp bắp trọn một câu: “Tiểu... tiểu... tiểu nương... nương tử khỏe ? ... tên là Cao... Cao Nhạc...”

 

Biểu cảm mặt Cố Quyên Nhĩ và An Mộng như sét đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-157-nguoi-tieu-roi-nguoi-sa-vao-luoi-tinh-roi.html.]

 

Sắp tận thế ?

 

Sao con cừu non phản ứng bất thường như khi đối mặt với tiểu nương tử?

 

Đới Thanh Thanh bia mộ của , mỉm dịu dàng: “Chào , Cao Nhạc.”

 

Mặt Cao Nhạc đỏ bừng ngay lập tức, vì căng thẳng mà bàn tay cầm hoa giấu lưng cũng run đến mức hiện cả bóng mờ.

 

Anh hít một thật sâu, lấy bó hoa giấu , dúi đến mặt Đới Thanh Thanh: “Tặng... tặng cô.”

 

Trong bó hoa gì còn bông nào?

 

Cánh hoa run rụng hết cả, chỉ còn trơ một nắm cành.

 

Cao Nhạc lập tức hóa đá tại chỗ.

 

Cố Quyên Nhĩ và An Mộng ở phía chứng kiến cảnh đó, đến mức bò lăn đất.

 

Tội nghiệp thật, nhưng mà mắc quá mất.

 

Đới Thanh Thanh dịu dàng, cô nhận lấy, lịch sự : “Cảm ơn , thích.”

 

“Thật ?” Mắt Cao Nhạc sáng rỡ lên, vui vẻ : “Vậy ngày nào cũng mang đến cho cô.”

 

Nụ của Đới Thanh Thanh cứng đờ mặt, một lúc lâu mới nặn một câu: “Cũng... cũng cần thiết .”

 

Sợ tổn thương Cao Nhạc, cô vội thêm: “Chỗ của để .”

 

“Không ! Tấm lòng là chính!” Cao Nhạc vui đến mức khép miệng , tặng hoa xong liền : “Mai đến!”

 

nhận hoa của , chắc chắn là thích .

 

Cao Nhạc bước nhẹ tênh, cả con quỷ như bay lên.

 

Đới Thanh Thanh tâm trạng phức tạp bóng lưng gã khờ to xác đang nhảy chân sáo, cuối cùng vẫn ngăn cản.

 

Quan tâm già neo đơn, ai cũng trách nhiệm.

 

Cao Nhạc nào Đới Thanh Thanh xếp mục cần quan tâm, vẫn vui phơi phới đường về nhà.

 

Vừa đếm hát thì chặn đường.

 

Một loli cơ bắp và một con hồ ly từ trong bụi cỏ lao , xốc trong.

 

Cố Quyên Nhĩ tay An Mộng, vác đèn pin vai, chiếu thẳng mắt Cao Nhạc: “Anh thể , nhưng mỗi lời đây đều sẽ là lời khai tòa!”

 

“Thành thật khai báo, và Đới Thanh Thanh bắt đầu từ khi nào?” An Mộng hùa theo một cách hung dữ.

 

Cao Nhạc cũng là một tay cứng cựa, mặt đối diện thẳng với đèn pin mà hề né tránh.

 

Anh im lặng vài giây, chỉ mắt : “, đừng lãng phí pin nữa ?”

 

Cố Quyên Nhĩ nghĩ ngợi một lát, cất đèn pin , đổi thành d.a.o gọt hoa quả: “Nói! Không thì đ.â.m c.h.ế.t !”

 

Cao Nhạc vẻ mặt tủi : “Lần đầu gặp Thanh Thanh còn gì, yêu !”

 

tưởng chỉ vui chơi qua đường thôi chứ.” Cố Quyên Nhĩ đầy lý lẽ: “Dù thì cũng từng yêu bao nhiêu tiểu nương tử !”

 

“Cô đừng bậy nhé, lát nữa Thanh Thanh thấy sẽ vui !” Cao Nhạc căng thẳng , thấy bóng ma nào mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lại thể sợ Đới Thanh Thanh phát hiện đến thế ư?

 

An Mộng tinh quái nháy mắt: “Anh tiêu , rơi lưới tình !”

 

“Thật ?” Cao Nhạc vui mừng khôn xiết, ôm lấy n.g.ự.c : “Hóa đây là cảm giác rơi lưới tình, tuyệt thật đấy~”

 

“Ự...” Cố Quyên Nhĩ ghé tai An Mộng: “ buồn nôn.”

 

An Mộng: “ cũng .”

 

“Oẹ~”

 

“Oẹ~”

 

 

Loading...