Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 159: Chú cảnh sát, tôi đợi anh ấy mười tám năm không được sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:57:15
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Cố Tuyên Kiều và phát hiện Cố Quyên Nhĩ biến mất.
Thì cô cùng Đới Thanh Thanh mai phục cửa nhà một đứa bé nghi là kiếp của Phùng Tây Lai hai ngày .
Đến ngày thứ ba, Cố Quyên Nhĩ từ hình dạng hồ ly biến về nguyên hình.
Cô tắt điện thoại, chuyên tâm chờ ở ngã tư đường.
Nắng gắt chói mắt. Mặt đất nung nóng đến mức như biến dạng.
Cố Quyên Nhĩ một che ô giấy dầu, xổm ở ngã tư ăn kem que.
Vừa ăn, hai hàm răng va cầm cập: “Tiểu Đới , cô thu bớt âm khí ?”
Cố Quyên Nhĩ lúc chẳng khác nào đang xổm ở Nam Cực ăn kem.
Nếu sợ coi là đồ thần kinh, Cố Quyên Nhĩ mặc luôn cả áo bông .
Đới Thanh Thanh bám lưng Cố Quyên Nhĩ, tủi : “Cái ô bé tí tẹo thế , xê .”
Cố Quyên Nhĩ thở dài.
Cây kem trong tay đúng là tài nào nuốt nổi nữa, cô bèn lôi từ trong túi một gói que cay.
May mà cô thường, âm khí thể xâm nhập cơ thể.
“Tới , tới !” Đới Thanh Thanh reo lên khi thấy bé đeo cặp sách từ góc phố về phía họ.
Cậu bé chừng bảy tuổi, gương mặt đáng lẽ tràn đầy sức sống phảng phất nét u sầu.
Cố Quyên Nhĩ vội vứt que kem thùng rác, gặm que cay bám theo.
Cô bám theo xa gần, hai con phố thì bé đột ngột dừng .
Cố Quyên Nhĩ vội , giả vờ ngắm nghía hàng cây ven đường.
Cậu bé nghi ngờ liếc phụ nữ kỳ lạ lưng, tay siết chặt quai cặp.
Cậu bất giác rảo bước nhanh hơn, nhưng kinh hãi phát hiện nhanh thì phía cũng nhanh.
Cậu chậm , cũng chậm .
Cậu... là gặp bọn buôn chứ?
Cậu bé hoảng hốt chạy cửa hàng tiện lợi gần đó, và phát hiện dì kỳ quặc mặc quần đùi hình Siêu nhân Điện quang cũng theo!
L- bây giờ?
Phải bình tĩnh, hoảng!
Thầy cô dặn, gặp thì nhờ các chú cảnh sát giúp đỡ.
Cậu bé vội trốn nhà vệ sinh, lấy điện thoại gọi 110.
Cố Quyên Nhĩ mua một gói khoai tây chiên, ăn xổm cửa đợi nhóc con .
Gói khoai tây hết sạch mà nhóc vẫn khỏi nhà vệ sinh của cửa hàng.
Cố Quyên Nhĩ liếc đồng hồ treo tường trong tiệm.
là thể trông mặt mà bắt hình dong, ai mà ngờ một đứa trẻ bảy tuổi vệ sinh mất tới mười phút chứ?
Cố Quyên Nhĩ còn định chạy sang hiệu t.h.u.ố.c đối diện mua cho bé một hộp t.h.u.ố.c xổ.
Đang miên man suy nghĩ, Cố Quyên Nhĩ bỗng hai bóng cao lớn che khuất.
Cô ngẩng đầu lên.
Hai đồng chí cảnh sát mặt mày chính trực đang cô bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Phía vang lên giọng đầy tự tin của bé: “Chú cảnh sát ơi, chính là cô !”
Cố Quyên Nhĩ tay vẫn cầm vỏ gói khoai tây chiên, với vẻ mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì, áp giải lên xe cảnh sát.
Cô níu lấy cửa xe, sống c.h.ế.t chịu : “Các bắt gì? là mà!”
“Thành thật một chút ! Có , điều tra sẽ rõ.” Viên cảnh sát ấn Cố Quyên Nhĩ trong xe.
Màn bắt thu hút ít dân hiếu kỳ vây xem.
Một đồng chí cảnh sát khác mỉm hiền hậu, xoa đầu bé: “Cháu lắm. Sau nếu gặp nguy hiểm, cũng nhớ tìm các chú cảnh sát giúp đỡ nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-159-chu-canh-sat-toi-doi-anh-ay-muoi-tam-nam-khong-duoc-sao.html.]
“Vâng ạ!” Cậu bé đỏ mặt, tự hào ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ của .
Xe cảnh sát hú còi “ò í e” lôi Cố Quyên Nhĩ về đồn.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, khi ánh đèn chiếu thẳng mắt, Cố Quyên Nhĩ rơi những giọt nước mắt hối hận.
Sau bao giờ chơi trò tra khảo, lấy đèn pin rọi mắt khác nữa.
Á, mắt của , chói c.h.ế.t .
“Nói! Cô bám theo bé gì?” Đồng chí cảnh sát nghiêm giọng hỏi.
Cố Quyên Nhĩ yếu ớt rụt cổ , cũng thể sự thật.
Cô lau nước mắt, : “Sếp ơi, luật nào quy định theo trẻ con ? đợi bé mười tám năm nữa ?”
“Bớt giỡn mặt ! thấy cô quen lắm!” Viên cảnh sát nghi ngờ chằm chằm mặt Cố Quyên Nhĩ, nhưng nhất thời nhớ gặp ở .
Ngược , viên cảnh sát bên cạnh chút ấn tượng, bèn lấy điện thoại tìm kiếm. Một lúc , tìm một tấm ảnh, giơ lên so sánh với Cố Quyên Nhĩ.
Tấm ảnh đó chính là ảnh bản tin khi Cố Quyên Nhĩ mời cố vấn cho cảnh sát.
Thấy giấu nữa, Cố Quyên Nhĩ đành liên lạc với Tôn Tiếu. Nhờ mới chứng minh sự trong sạch của .
Vật vã một hồi, cuối cùng cô cũng khỏi đồn cảnh sát.
Ôm đống đồ ăn vặt do các nữ cảnh sát tặng, Cố Quyên Nhĩ sa sầm mặt : “Cô thể đừng nữa ? cũng cần thể diện chứ bộ!”
“ , chẳng qua là gần đây mới phẫu thuật thôi.” Tôn Tiếu mặt , nhưng khóe miệng ngoác đến tận mang tai.
Cố Quyên Nhĩ là vị cố vấn đầu tiên mà cô từng thấy nghi ngờ là tội phạm tóm lên đồn cảnh sát.
Đối phương vạch đen đầy đầu: “Đừng tiễn nữa, đường về.”
“Ai thèm tiễn chứ? chỉ cùng để xem nhóc mà cô theo dõi thôi. Mà cũng , cô theo dõi một đứa trẻ gì?” Tôn Tiếu nghiêm mặt hỏi: “Lẽ nào nó cũng là tội phạm gì ghê gớm lắm ?”
“Nó mới bảy tuổi, thể tày trời đến mức nào chứ? theo dõi nó vì chuyện riêng.” Cố Quyên Nhĩ lườm Tôn Tiếu một cái, lẩm bẩm: “Cứ cảm thấy hình như quên mất chuyện gì đó.”
“Không là .” Tôn Tiếu thở phào nhẹ nhõm, liếc mặt trời gay gắt bên ngoài, quan tâm : “Cô thì cũng giữ, nhưng nắng độc lắm, để lấy cho cô cái ô che tạm.”
Ô…
Ô?
Ô!
Cố Quyên Nhĩ đột nhiên trợn tròn mắt: “Thôi c.h.ế.t, Đới Thanh Thanh!”
Lúc , Đới Thanh Thanh, bé mang về nhà, bước từ trong chiếc ô giấy dầu.
Cô đăm đăm bé đang ngoan ngoãn bàn , cặm cụi bài tập.
Cửa phòng ngủ mở , một cô gái mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù dụi mắt bước .
Cô gái ném cho bé mười tệ: “Tối nay chị chơi, bữa tối em tự lo liệu nhé.”
Cậu bé ngừng , ngước đôi mắt trông mong cô gái: “Chị ơi, khi nào bố về ạ?”
“Ai mà , chắc tìm đàn bà .” Cô gái bĩu môi, mất kiên nhẫn : “Em hỏi nhiều gì? Dù ông cũng quan tâm đến em . Chị tắm đây.”
Nói , cô gái nhà vệ sinh.
Gương mặt bé tràn ngập vẻ thất vọng.
Cậu bé ngẩn ngơ tấm ảnh gia đình trong phòng khách, cất tờ mười tệ túi tiếp tục bài tập.
Đới Thanh Thanh thấy chút xót xa. Cô xuống bên cạnh bé, giơ tay định xoa đầu, nhưng sợ âm khí sẽ khiến khó chịu.
Đới Thanh Thanh cô gái tắm xong, trang điểm đậm rời khỏi nhà, cả quá trình thèm liếc bé lấy một .
Cậu bé bài tập đến chín giờ, lục trong cặp một hộp mì gói, pha xong ăn hết tắm, trở về phòng.
Đới Thanh Thanh thấy bé lục trong ngăn kéo một cuốn sổ tay khóa.
Cô ghé sát xem, thì đang nhật ký.
Dòng đầu tiên rằng:
“Hôm nay là ngày thứ 934 bố ly hôn, ngày mai là sinh nhật con. Nếu đời thần tiên, con chỉ một nguyện vọng duy nhất, đó là cùng bố đón sinh nhật.”