Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 164: Làm người không thể quá tham lam

Cập nhật lúc: 2025-11-14 07:20:35
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Không thể nào! nương tay !” Thượng Chí Kiên cũng hiểu tại họ tức giận.

 

Tỷ thí vốn thắng thua, Đại Nga Quốc thể nào bá đạo đến mức chỉ cho phép họ thua mà cho phép họ thắng chứ?

 

Cố Quyên Nhĩ né những viên đạn b.ắ.n tới từ phía , sa sầm mặt chạy thục mạng: “Có hai vị Ngọa Long, Phượng Sồ đây phò tá, đúng là phúc của mà.”

 

“Cũng... cũng đến mức đó .” Thượng Chí Kiên ít lướt mạng, hiểu câu đùa của Cố Quyên Nhĩ.

 

Lão Trọc Minh bật : “Sao ông phân biệt lời ý thế nhỉ.”

 

Người thật thà Thượng Chí Kiên tỏ vẻ lúng túng.

 

Ba đuổi chạy núi một cách t.h.ả.m hại, nếu sợ tuyết lở thì các dũng sĩ Đại Nga Quốc bỏ cuộc.

 

Tuy linh lực hộ thể, cảm thấy lạnh, nhưng nghĩa là thấy đói!

 

Lão Trọc Minh lún cả trong tuyết, thở hổn hển: “Hết nổi , đói quá, chạy nổi nữa. Đã bảo là xiên thịt nướng mà cho, suýt nữa thì xiên thành thịt nướng.”

 

Lão Trọc Minh giờ cái gì cũng thèm, liếc tuyết bên cạnh ngoạm một miếng.

 

May mà Cố Quyên Nhĩ chuẩn , cô lôi từ trong quần đùi một cái túi, bên trong là đồ ăn gói mang về từ khách sạn của Sở Thiên Khuyết.

 

Lão Trọc Minh lập tức hồi đầy máu, cũng chẳng lôi đũa từ mà húp sùm sụp.

 

Lỡ nghẹn, ông bốc luôn một vốc tuyết nhét miệng cho trôi xuống.

 

Thượng Chí Kiên ăn uống vẻ văn minh hơn nhiều. Ông kinh ngạc quần đùi của Cố Quyên Nhĩ: "Cố thí chủ, đây là pháp thuật Tụ Lý Càn Khôn ?"

 

Cái túi nhỏ như đựng nhiều đồ ăn đến thế.

 

Thần kỳ!

 

Thật là thần kỳ!

 

" đây là Quần Lý Càn Khôn!" Cố Quyên Nhĩ vỗ vỗ quần, núi tuyết mênh mông: "Không Kiều Kiều và đang ở nữa."

 

"Rồi sẽ gặp thôi." Thượng Chí Kiên an ủi xong, cúi đầu xuống.

 

??!

 

Miếng bít tết trong hộp cơm của ông ?

 

Sao biến mất ?

 

Ông ăn ?

 

Thượng Chí Kiên chép chép miệng, vị thịt!

 

Lẽ nào là do gã béo c.h.ế.t tiệt ăn vụng của ?

 

Thượng Chí Kiên ngờ vực Lão Trọc Minh, đang ngậm một miếng bít tết trong miệng, nhai ngon lành.

 

Miếng bít tết kiểu gì cũng giống của !

 

Thấy Thượng Chí Kiên , Lão Trọc Minh ông đang nghĩ gì, còn thiện với ông một cái.

 

Nụ đó trong mắt Thượng Chí Kiên chính là sự khoe khoang.

 

Bít tết của khác ăn mới ngon chứ gì.

 

Khóe miệng Thượng Chí Kiên giật giật, quyết định nín nhịn cho qua chuyện.

 

Ông hề phát hiện, con hồ ly xanh nhỏ Cố Quyên Nhĩ treo bên hông khẽ động miệng.

 

Thanh Phược hé mở một mắt, ánh mắt nhắm thẳng cây xúc xích trong hộp cơm của Thượng Chí Kiên.

 

Miếng bít tết nuốt chửng, chẳng cảm nhận mùi vị gì cả.

 

Cây xúc xích trông vẻ ngon, chắc là ngon hơn bít tết.

 

Nhân lúc Thượng Chí Kiên để ý, Thanh Phược dùng đuôi linh hoạt cuỗm mất cây xúc xích.

 

Thượng Chí Kiên cúi đầu , trán nổi gân xanh, ông Lão Trọc Minh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "Làm , thể quá tham lam!"

 

Lão Trọc Minh nhai xúc xích, tưởng Thượng Chí Kiên thảo luận Phật pháp với , bèn tán thành: "Vạn vật giai , mất đều , đều là thiên mệnh."

 

Khóe miệng Thượng Chí Kiên giật giật, nể mặt Cố Quyên Nhĩ nên ông tạm thời nhịn.

 

ông vẫn còn một cái đùi gà, ăn đùi gà .

 

Thượng Chí Kiên cúi xuống tìm, bóng dáng cái đùi gà nào?

 

Chỉ còn một hộp rau!

 

Mắt Thượng Chí Kiên như phun lửa.

 

Tục ngữ câu quá tam ba bận, lão lừa trọc dám thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-164-lam-nguoi-khong-the-qua-tham-lam.html.]

 

Ông ngẩng đầu Lão Trọc Minh, đang cầm cái đùi gà, sến súa hôn một cái.

 

Thấy Thượng Chí Kiên đang , Lão Trọc Minh ngại ngùng : " thích ăn đùi gà quá, nhất thời kìm lòng , kìm lòng ."

 

" kìm cái đầu nhà ông!" Thượng Chí Kiên thể nhịn nữa, cần nhịn nữa.

 

Ném hộp cơm xuống, ông lao tẩn Lão Trọc Minh.

 

Ông kìm lòng nên trộm đùi gà của ?

 

Làm chứ!

 

Cả một hộp đồ ăn mặn, ông miếng nào.

 

Uổng cho ông tu hành, mặt mũi cũng cần nữa !

 

Xem "Oanh Thiên Lôi" của đây!

 

"Ầm!" một tiếng vang lớn, một tia sét giáng xuống đỉnh đầu Lão Trọc Minh.

 

Đánh cho khuôn mặt béo ú của ông đen thui, cái đùi gà trong tay cũng biến thành than.

 

"Mẹ nó nhà ông uống nhiều Phục Đặc Gia quá nên nóng trong ? chỉ hôn cái đùi gà một cái thôi ? Nóng tính thế, tưởng dễ bắt nạt ? Xem Phục Hổ Quyền của đây!" Lão Trọc Minh cũng nổi đóa.

 

Nếu Thượng Chí Kiên tay quá ác, hạ gục cả gấu, thì bọn họ ngoài trời băng tuyết thế ?

 

Sớm ở trong nhà uống vodka, ăn bánh mì Đại Liệt Ba !

 

Hai họ như du côn ngoài chợ, móc mắt đá hạ bộ, đ.á.n.h thành một cục.

 

Cố Quyên Nhĩ bình thản uống Coca, ngọn núi tuyết cách đó xa đang sạt lở vì chiêu Oanh Thiên Lôi.

 

Trận lở tuyết vô tình cuốn cả ba , Cố Quyên Nhĩ đạp lên Thanh Phược đang tuyết vùi cho trợn trắng cả mắt.

 

Cảm giác lông xù chân thật ấm áp.

 

là một túi sưởi chân đạt chuẩn.

 

Cong ngón út lên, từ từ hớp một ngụm Coca lạnh, sự thanh lịch bao giờ thời.

 

...

 

Trận lở tuyết khó hiểu thu hút sự chú ý của những khác núi.

 

An Mộng thấy cơn bão trắng cuồn cuộn ập tới, mặt còn trắng hơn cả tuyết: "Đại ca!"

 

"Tất cả đồng đội, mau xuống cửa hang tránh lở tuyết!" Cố Tuyên Kiều dĩ nhiên cũng thấy, vội vàng lùa những dẫn theo cửa hang mới đào.

 

An Mộng ôm Tiểu Tuyết Tuyết, đầu là Bạch Chiếu đang : "Đại ca, nhưng Sở Thiên Khuyết và vẫn về!"

 

"Mặc kệ , chắc sẽ cách tự bảo vệ , bảo đội của chúng ." Cố Tuyên Kiều vác thiết quan trọng nhất lên, kéo An Mộng nhảy trong hang.

 

Tuyết trắng ngập trời nhấn chìm cửa hang.

 

Cùng lúc đó, Sở Thiên Khuyết và Lý Chính thấy tuyết lở, sắc mặt cũng biến đổi đột ngột.

 

"Qua bên !" Sở Thiên Khuyết thấy một tảng đá lớn, vội vàng dẫn của lao đến góc khuất của tảng đá để chống chọi với trận lở tuyết.

 

Năm chen chúc thành một cục, mặt mày hoảng sợ.

 

Giây phút , ai nấy đều cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của thiên nhiên.

 

Cho đến khi họ thấy một phụ nữ mặc áo phông Kazama và quần đùi Crayon Shin-chan, một tấm t.h.ả.m màu xanh lá cây, từ từ cuốn trôi qua mặt họ.

 

"Cố... Cố đại sư?" Lý Chính thể tin nổi mà dụi dụi mắt.

 

Thấy quen, mắt Cố Quyên Nhĩ sáng lên.

 

Cô đạp một chân lên đầu Thanh Phược, thúc giục: "Bơi nhanh lên!"

 

Đầu Thanh Phược đạp lún trong tuyết, nó vội vàng quơ quào tứ chi, đẩy Cố Quyên Nhĩ đang cuốn xuống trôi ngược lên một chút.

 

Mấy Sở Thiên Khuyết ngơ ngác Cố Quyên Nhĩ lội ngược dòng, trôi trở .

 

Lúc họ mới để ý, chân cô là tấm thảm, mà là một con hồ ly lông xanh suýt đè bẹp.

 

"Cuối cùng cũng tìm thấy !" Cố Quyên Nhĩ mừng rỡ: "Gọi điện thoại mãi , lo c.h.ế.t . Sao chỉ một ? Con gái ?"

 

Cố Quyên Nhĩ thấy Cố Tuyên Kiều.

 

"Cô đang ở căn cứ tạm thời của chúng ." Sở Thiên Khuyết ngơ ngác Cố Quyên Nhĩ, Cố đại sư lợi hại, nhưng ngờ lợi hại đến mức .

 

Tuyết lở cũng ?

 

Trên đời còn t.h.ả.m họa thiên nhiên nào mà cô để mắt ?

 

 

Loading...