Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 189: Con hồ ly Bắc Cực bị dị dạng đuôi như nó

Cập nhật lúc: 2025-12-11 09:10:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mặt Lão Trọc Minh lập tức sa sầm, lão kéo Thượng Chí Kiên bên cạnh qua, chỉ mặt ông đau đớn : "Chỉ thêm một cái đùi gà thôi á? Cô lão Thượng , vì chuyến của cô mà đến m.á.u mũi cũng đ.á.n.h cho chảy đây ! Sao cô nỡ lòng cho bấy nhiêu chứ?"

 

Thượng Chí Kiên kéo mạnh đến nỗi nửa bên n.g.ự.c lộ cả ngoài áo phông.

 

Ông vội vàng lấy tay che .

 

Đời bao giờ cạn lời như thế.

 

Máu mũi của do ông một cước đạp ?

 

Cố Quyên Nhĩ quanh một vòng, thấy dáng vẻ ngơ ngác của Sở Thiên Khuyết và những khác khi Cổ Lạp Đức tấn công.

 

Có vẻ như chi thêm chút gì thì cũng quá đáng thật.

 

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Quyên Nhĩ mới đau lòng lấy một viên kim cương vỡ từ trong túi.

 

là kim cương vỡ thật.

 

To bằng một quả bóng rổ, là mảnh vụn văng khi cô cắt viên kim cương núi.

 

"Chậc, thể để nghĩ keo kiệt . Món đồ chơi nhỏ , cầm lấy chia ." Cố Quyên Nhĩ giả vờ hào phóng nhét viên kim cương lòng Cố Tuyên Kiều.

 

Viên kim cương to như khiến mắt gần như loá mù.

 

Cô gọi cái thứ là đồ chơi nhỏ á?

 

Mắt Lão Trọc Minh trợn trừng, dán chặt viên kim cương hình bóng rổ, kéo mãi : "Cố thí chủ, cô còn bao nhiêu bất ngờ mà lão nạp nữa ?"

 

Cố Quyên Nhĩ vênh mặt tự hào.

 

Những thứ ông còn nhiều lắm!

 

Mọi đều vui vẻ, viên kim cương to như , ai cũng cảm thấy chuyến hề uổng công.

 

Chỉ riêng Sở Thiên Khuyết là chau mày ủ dột.

 

Tiền bạc đối với còn quan trọng, chỉ là những con mà thôi.

 

Sự tỉnh táo mới là thứ khao khát nhất.

 

Nếu , sớm muộn gì cũng sẽ giống như thế hệ tổ tiên, tàn sát cả và bạn bè.

 

Cố Quyên Nhĩ thu hết phản ứng của mắt, dĩ nhiên cô Sở Thiên Khuyết đang buồn bực chuyện gì.

 

Nơi thể ở lâu, Cố Quyên Nhĩ định về nhà tính : "Đi mua vé máy bay thôi."

 

Mọi đều mệt mỏi rã rời, cần nghỉ ngơi cho sức.

 

Vẻ mặt vui mừng của Lão Trọc Minh và Thượng Chí Kiên lập tức cứng đờ.

 

Hai .

 

Rồi đồng thanh hét lên t.h.ả.m thiết: "Hộ chiếu của lão nạp (bần đạo)!"

 

Hai kẻ báo đời để hết giấy tờ tùy trong vali.

 

Bị tuyết lở cuốn một trận, giờ chẳng trôi dạt về nữa.

 

"Chịu thua hai ông già báo đời luôn, đồ quan trọng như giấu trong quần đùi ?" Cố Quyên Nhĩ kéo Tề Soái đầu xuống, ném xuống đất, định tìm hành lý giúp họ.

 

Gió lạnh thổi tai cô cóng.

 

Cô vội vàng nhặt Tề Soái lên, đội lên đầu.

 

Sợ Tề Soái giãy giụa, Cố Quyên Nhĩ còn dùng đuôi của nó thắt một nút c.h.ế.t.

 

Tay Sở Thiên Khuyết mới đưa một nửa, lời còn kịp thì Cố Quyên Nhĩ hấp tấp lao ngoài.

 

Cố Tuyên Kiều nghi hoặc Sở Thiên Khuyết: "Chẳng chuyên cơ của đậu ở... ực, khụ khụ khụ..."

 

C.h.ế.t tiệt, cô sặc nước bọt thật !

 

Cái bà Tống Hải Châu cũng ghê gớm thật.

 

Lúc Cố Quyên Nhĩ tìm đồ xong , Sở Thiên Khuyết bảo Lý Chính phát tín hiệu liên lạc, gọi chuyên cơ đến đón.

 

Lão Trọc Minh ôm chiếc vali tìm , cảm động đến mức ngừng vuốt ve.

 

Cố Quyên Nhĩ mà thấy rùng .

 

Ánh mắt cô rơi xuống con khủng long: "Trên máy bay chỗ cho mày , là mày cứ ở trong túi quần một lát nữa nhé?"

 

Con khủng long ngoan ngoãn gật đầu.

 

Nó lấy lòng sáp gần tay Cố Quyên Nhĩ, cọ cọ tay cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-189-con-ho-ly-bac-cuc-bi-di-dang-duoi-nhu-no.html.]

Cố Quyên Nhĩ cất con khủng long , cùng với bầy sói của Tề Soái.

 

Sở Thiên Khuyết : " mấy vườn thú sinh thái, bầy sói thể đưa đó nuôi. Còn con khủng long của cô thì e là tiện."

 

Phát hiện một chuyện động trời như khủng long, chắc chắn nhà nước sẽ cuộc điều tra.

 

Cố Quyên Nhĩ xua tay, để tâm: "Khủng long của khủng long bình thường, về nhà sẽ dạy nó cách chó."

 

nghĩ xong cả .

 

Giai đoạn đầu sẽ đặt một lớp thuật che mắt lên con khủng long, để vẻ ngoài của nó trông giống một con chó.

 

Đợi nó tu thành yêu thì sẽ hóa hình.

 

Khóe miệng Sở Thiên Khuyết giật giật, gì.

 

Máy bay đến, sắp xếp cho mỗi một phòng.

 

Thanh Phược níu lấy quần Cố Quyên Nhĩ, cho cô : "Cố đại sư, vẫn tìm thấy Bạch Chiếu."

 

Cố Quyên Nhĩ sang Cố Tuyên Kiều: "Cố Tuyên Kiều, lúc các cô nhảy hang, Bạch Chiếu ở cùng ?"

 

Cố Tuyên Kiều lắc đầu, như nhớ điều gì, cô chỉ cổ họng xua tay lia lịa.

 

Bây giờ cứ sặc nước bọt, khiến cô dám mở miệng nữa.

 

Cố Quyên Nhĩ tiện tay giật đứt một sợi chỉ đen mờ ảo quấn quanh cổ cô: "Cô chuyện bình thường đó."

 

"Bọn đoán cô sẽ đến sớm thôi, Bạch Chiếu sẽ ở chân núi để đón cô, hai gặp ?" Cố Tuyên Kiều thắc mắc.

 

Cái gì cơ?

 

Thanh Phược thẳng dậy, hóa Bạch Chiếu hề lên núi tuyết?

 

"Gặp cái con khỉ, con hồ ly con đang lêu lổng ở nữa!" Cố Quyên Nhĩ bực bội, cô phóng thần thức , tìm kiếm như rải thảm.

 

Nửa tiếng , Cố Quyên Nhĩ cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Chiếu trong một vườn thú.

 

Nó đang trói gô, đặt bàn mổ.

 

Có vẻ như nó tiêm t.h.u.ố.c mê, lưỡi thè cả ngoài.

 

Một cô y tá tò mò m.ô.n.g nó, lật ba cái đuôi to của nó lên: "Lần đầu tiên thấy một con hồ ly Bắc Cực dị dạng nhiều đuôi, cái đuôi thật, thật sự phẫu thuật cắt bỏ ?"

 

"Hồ ly Bắc Cực sống theo bầy đàn, con hồ ly dị dạng đuôi như nó chính vì dị dạng nên mới bầy đàn xa lánh. Cắt bỏ những chiếc đuôi thừa sẽ giúp nó dễ dàng hòa nhập với bầy đàn hơn, tẩy chay." Bác sĩ một cách nghiêm túc.

 

Tuy Bạch Chiếu tiêm t.h.u.ố.c mê nhưng ý thức của nó vẫn còn tỉnh táo.

 

Trong lòng nó điên cuồng c.h.ử.i bới.

 

Dị dạng cái gì chứ, đến cả việc ông đây giống hồ ly Bắc Cực mà ngươi cũng nhận ?

 

Thả , đừng động đuôi của ông!

 

Cứu mạng, cứu mạng với!!!

 

Nghe cuộc đối thoại, Cố Quyên Nhĩ suýt nữa thì phì .

 

"Đợi một lát." Cố Quyên Nhĩ biến mất tại chỗ.

 

Giây tiếp theo, cô xuất hiện trong phòng phẫu thuật.

 

Bác sĩ và y tá còn kịp phản ứng thì Bạch Chiếu bàn mổ biến mất!

 

Cố Quyên Nhĩ xách theo Bạch Chiếu đang hôn mê bất tỉnh, trở bãi tuyết nơi máy bay đang đậu.

 

Cô đặt Bạch Chiếu xuống, hình nhỏ bé của nó gần như tàng hình trong tuyết.

 

Thanh Phược gần, dùng móng vuốt đẩy đẩy nó, nghiêng đầu Cố Quyên Nhĩ đầy thắc mắc: "Cố đại sư, nó tèo ?"

 

Bạch Chiếu: Con ch.ó Thanh Phược, ngươi mới tèo! Cả nhà ngươi tèo!

 

"Chưa, gây mê thôi." Cố Quyên Nhĩ rút hết t.h.u.ố.c mê trong Bạch Chiếu .

 

Vừa tỉnh thể cử động, Bạch Chiếu liền xù lông.

 

Toàn lông lá dựng , nó xổm mặt đất c.h.ử.i ầm lên với Cố Quyên Nhĩ và : "Trong đội thiếu một con hồ ly mà các thấy ? Sao bây giờ mới đến cứu ? Mẹ nó chứ, đám hồ ly Bắc Cực chuốc cho cả ngày trời Phục Đặc Gia, đuôi cũng suýt chúng nó chặt mất !"

 

"Phụt..." Cố Quyên Nhĩ nhịn .

 

Ngươi đáng thương thật đấy, nhưng thấy buồn quá.

 

Thanh Phược thì đến lăn lộn đất, hai chân đạp loạn xạ.

 

Bạch Chiếu tức đến nỗi c.h.ử.i càng hăng hơn.

 

 

Loading...