Chương 287:
Không lâu , Đỗ Kim Hoa : "Ngươi ồn ào cái gì?" Bà quan sát Triệu Văn Khúc từ xuống : "Bảo Nha Nhi ở nhà, nàng lên trấn ."
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, Trần Bảo Trâm theo ca tẩu lên trấn chơi. Trước khi Triệu Văn Khúc thể sẽ tới nhà, bà chỉ cần nàng ở nhà.
Quả nhiên, khi Triệu Văn Khúc nàng ở đây thì đầu thẳng.
Ủ một bụng tức, Triệu Văn Khúc hạ quyết tâm tìm nàng nên dẫn theo hầu lên trấn . Lê Hoa trấn lớn, Triệu Văn Khúc nhanh chóng tìm Trần Bảo Trâm, nàng và Trần Nhị Lang đang uống trong quán.
"Triệu công tử." Thấy Triệu Văn Khúc mặt hằm hằm dẫn theo hầu tới, Trần Bảo Trâm chào hỏi .
Triệu Văn Khúc tới, đối diện hai , lạnh giọng hỏi: "Ngươi gì với nương của ?"
"Rất nhiều." Trần Bảo Trâm thong dong cắn hạt dưa: "Triệu công tử hỏi câu nào?"
Triệu Văn Khúc : "Một trăm mẫu đất!" Ồ. Trần Bảo Trâm lộ vẻ hiểu .
Không về cuộc giao dịch một trăm mẫu ban đầu, mà về lễ gặp mặt nhắc tới ngày hôm qua.
Nàng : "Ngươi cái ? Ta đang với ngươi, về khuyên lão thái thái là cần một trăm mẫu đất đó."
Triệu Văn Khúc nhíu mày, tin: "Ngươi cần?" Không nàng gạ gẫm lão thái thái ?
"Một mẫu, hai mẫu thì sẽ nhận. Còn một trăm mẫu..." Nàng lắc đầu, khẽ một tiếng: "Ta dám."
Điều càng khiến Triệu Văn Khúc nghi ngờ hơn. Sao thế ? Chẳng lẽ lão thái thái khăng khăng cho nàng?
Quá khó tin, Triệu Văn Khúc dáng vẻ thờ ơ của nàng thì dần trở nên .
Sau khi một lúc, dậy rời .
Nếu do nàng yêu cầu, thì về hỏi lão thái thái cho rõ ràng. Rốt cuộc bà đang nghĩ gì trong đầu ?
"Có chuyện gì thế?" Đám , Trần Nhị Lang kiềm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-ve-que-lay-chong/chuong-287.html.]
Trần Bảo Trâm cắn hạt dưa, một cách hời hợt: "Nương nhận nghĩa nữ ư? Muội đồng ý. Lão thái thái cho một trăm mẫu đất lễ gặp mặt."
"Sh..." Trần Nhị Lang hít một , lập tức lớn tiếng : "Sao từ chối?!"
Một trăm mẫu đất! Trời ạ, là một trăm mẫu đất đó!
Trần Bảo Trâm liếc mắt : "Lòng ca yên nổi ?
Dám nhận ?"
Đây là tiền của phi nghĩa từ trời rớt xuống, thứ mang đến chắc là phú quý vinh quang. Gần như là họa lớn hơn phúc.
Trần Bảo Trâm cần đồng tiền phi nghĩa, nàng chỉ sống yên thôi.
Trần Nhị Lang gãi đầu, cảm xúc trong lòng dâng trào khiến thể bình tĩnh nổi, nhưng vẫn : "Không dám."
Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa thành thật cả đời, Trần Nhị Lang là con trai của họ, chuyện gian xảo nhất mà đời từng là giấu một hai văn tiền, lén trốn vợ con mua cho một cái bánh ngọt ăn.
"Chúng tự kiếm!" Trần Nhị Lang nắm chặt tay, mạnh mẽ .
Không dám tham một trăm mẫu đất, Trần Nhị Lang cảm thấy tiền đồ, cũng coi thường . Sao? Nghĩ cũng dám nghĩ ?
Hắn dám nghĩ!
"Ừ!"Trần Bảo Trâm đầy khích lệ.
Trần Nhị Lang nghiêm túc, sống trong nhà ngói gạch xanh, mua nhà trấn, còn kém giấc mộng một trăm mẫu đất ư?
"Nếu thuê một cửa hàng thì mấy." Hắn khao khát : "Vậy thì chúng cần dậy sớm, tốn thời gian
đường, hơn nữa còn bán nhiều hơn, chỉ mì nước và đồ ăn chín, chúng thể bất cứ thứ gì khách yêu cầu."
"Lúc đó gọi thêm Nhị tẩu của đến, một nhà chúng cùng cố gắng!" Hắn xoa tay hầm hè, trông nóng vội.
Sao chứ? Nếu thịt, họ , nhà đẻ của Ngũ Nương mở hàng thịt, họ thể lấy phần thịt ngon nhất mà sợ lừa.
Nếu tay nghề, họ cũng , tay nghề của tẩu tử !