Chương 4:
 
Mẹ  ngập ngừng:
 
“Chắc tại đột ngột xảy  biến cố, con bé còn nhỏ, tâm lý  vững. Thành tích thường ngày của nó vẫn , học  một năm, chắc chắn sẽ   đại học trọng điểm.”
 
Thẩm ba gật gù:
 
“ cũng xem qua thành tích  đây của nó, đúng là   định. Kết quả   chỉ là ngoài ý .”
 
 gắp một miếng tôm hùm  bát,  giả vờ buột miệng:
 
“Ba,  mới nhớ, Minh Châu     là con gái của nhà họ Thẩm  ạ?”
 
Lời   dứt, cả bốn  đều sững sờ.
 
Một lúc , Thẩm  mới lên tiếng:
 
“ đó, Minh Châu     nó mới là con ruột của chúng ?”
 
Khi  với ba  nuôi rằng    con ruột,   cố tình dựng lý do, viện cớ một bạn cùng lớp bảo   giống họ ba , nên lén   xét nghiệm ADN.
 
 Thẩm Minh Châu thì khác.
 
Trước , nhà họ Thẩm và nhà họ Khương gần như  hề  giao tình,  cô     chính xác    phận thật của ?
 
 .  ba Thẩm và  Thẩm hì .
 
Cô  giống như một quả b.o.m hẹn giờ với . Vậy thì   ngại gieo  trong lòng họ một chút hoài nghi.
 
Cả với ba  ruột của  cũng .
 
Khai giảng tới nơi ,  sẽ  rời thành phố   ở nhà. Hai   nuôi Thẩm Minh Châu mười mấy năm, tình cảm đó  dễ dứt bỏ ngay.
 
Nếu đến lúc đó Thẩm Minh Châu giở trò, chắc chắn họ sẽ dễ dàng  lừa.
 
Đề phòng  khác là chuyện  bao giờ thừa.
 
Huống chi đối tượng  là Thẩm Minh Châu.
 
Trên đường về, ba     một câu.
 
Về tới nhà,  mới cau mày:
 
“Con  xem, Minh Châu     con gái chúng  từ khi nào?”
 
Ba   phịch xuống ghế sô pha:
 
“Ai mà  . Dù  thì ba  ruột nó giàu ,   về  tiểu thư danh giá cũng là lẽ thường.”
 
Câu    phần chua chát, nhưng trong giọng  đầy thất vọng.
 
Lúc mới về nhà,  từng  phòng Thẩm Minh Châu. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm, máy tính…  là hàng hiệu.
 
Rõ ràng, tuy nhà họ Khương  giàu như nhà họ Thẩm, nhưng chắc chắn  hề bạc đãi cô .
 
Nghe ba  ,  thoáng lo lắng  :
 
“Miên Miên, đột nhiên  đổi  như , con …”
 
“Mẹ.”  vội ngắt lời, “Thực   khi  đổi, con      con ruột nhà họ Thẩm .”
 
“Với  con thấy nhà   ,  kém gì nhà họ Thẩm cả. Cha  đừng nghĩ ngợi nhiều.”
 
 họ vẫn nghĩ nhiều.
 
   phòng  lâu thì nhận  tin nhắn báo tiền  tài khoản.
 
Hai  mỗi  chuyển cho  mười ngàn, bảo   mua quần áo.
 
  định mua, nhưng chuyện   nhắc  nhớ  một việc.
 
Đồ đạc mà Thẩm Minh Châu để  ở nhà họ Khương,   mang trả về cho cô .
 
Lúc rời nhà họ Khương, chắc Thẩm Minh Châu thật sự chán ghét nơi .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-xuyen-sach-thien-kim-that-trong-sinh/chuong-4.html.]
Quần áo, giày dép, thậm chí cả máy tính, cô  chẳng thèm mang .
 
 tìm một chiếc vali, bỏ  đó mấy bộ quần áo còn mới cùng chiếc máy tính xách tay và vài món đồ khác.
 
Sau đó  gọi điện cho  Thẩm, báo  một tiếng,  gọi xe chở đến nhà họ Thẩm.
 
Khi  đến nơi, trong phòng khách chỉ   Thẩm đang  xem phim.
 
 kéo vali đến  mặt bà, :
 
“Mẹ, đây là đồ Minh Châu để  bên nhà họ Khương.”
 
“Lúc  cô   mang theo quần áo, giày dép, máy tính… Con tạm thời gom một ít mang tới. Phần còn , lúc nào tiện thì nhờ  sang lấy.”
 
Mẹ Thẩm ngẩn :
 
“Minh Châu về vội quá,  cũng quên mất chuyện .”
 
“Không  ạ, con cũng  dọn phòng tối xong mới nhớ .”
 
Nói ,  mở vali .
 
Bên trong đều là quần áo hợp mùa, còn khá mới.
 
Thẩm  liếc qua, khẽ gật đầu:
 
“Nhìn là  ba  con cũng đối xử  với Minh Châu. Tuổi còn nhỏ mà  cho dùng  đồ hiệu.”
 
 :
 
“Ba con là bác sĩ,  con là giáo viên. Ở thành phố , thu nhập hai nghề  cũng khá .”
 
Quả thật, họ chẳng hề bạc đãi cô . Chỉ  điều,  đầu tiên đến nhà họ Thẩm, để  màu đáng thương, Thẩm Minh Châu cố tình mặc một bộ quần áo cũ rách.
 
 mang đống quần áo  đến, cũng là  để ba Thẩm  Thẩm hiểu rằng, ở nhà họ Khương, Thẩm Minh Châu  từng chịu khổ.
 
Thẩm   định  gì đó, thì thấy Thẩm Minh Châu từ  lầu bước xuống.
 
Cô     cắm mặt  điện thoại, miệng còn hỏi:
 
“Mẹ, nhà   khách…”
 
Câu  còn  dứt thì   thấy .
 
 mỉm :
 
“Minh Châu,  mang quần áo tới cho cô. Hôm  cô bỏ quên ở nhà .”
 
Sắc mặt Thẩm Minh Châu lập tức cứng .
 
Cô  liếc  một cái đầy căng thẳng,  nhanh chóng bước tới.
 
Thẩm Minh Châu vội vàng giải thích:
 
“Mẹ, con nghĩ những thứ đó đều do ba Khương  Khương mua. Con vốn   con gái họ, nếu  lấy đồ họ mua thì thấy…  thích hợp.”
 
Nói xong, ánh mắt còn ám chỉ liếc về phía .
 
Dù  lúc rời ,   mang hết đồ mà Thẩm ba Thẩm  mua cho nguyên chủ  chung .
 
Họ chỉ  một đứa con gái. Đồ  từng mặc, Thẩm Minh Châu chắc chắn  bao giờ mặc . Giữ  chỉ  nước vứt , nên  mang hết theo.
 
Mẹ Thẩm thản nhiên :
 
“Họ  nuôi con mười mấy năm, cho dù con  mang theo, họ cũng sẽ  ngăn cản. Hơn nữa những bộ quần áo đó con đều mặc , Miên Miên về cũng  dùng  nữa…”
 
Khuôn mặt Thẩm Minh Châu khi đỏ khi trắng.
 
“Là con suy nghĩ nhiều quá. Để con hôm nào sang lấy hết đồ về.”
 
 liền mỉm :
 
“Hay cứ để  cho   mang về cho nhanh. Đồ khá nhiều, một  cô cũng chẳng mang nổi. Còn  sách vở nữa,   cô chắc chắn sẽ cần dùng đến.”
 
Thẩm  gật đầu đồng ý:
 
“Miên Miên  đúng. Sắp nhập học , mấy quyển sách cũ cũng nên lấy  ôn tập .”