Chương 6:
 
Nhà họ Khương  bằng nhà họ Thẩm, nhưng tuyệt đối  đến mức thèm khát chút đồ ăn .
 
Nụ  của cô  nhạt dần:
 
“Khương Miên, chị  tư cách gì…”
 
Còn  dứt lời,  lưng vang lên tiếng bước chân.
 
Là  .
 
Bà  lau tóc   :
 
“Miên Miên,    tắm?”
 
“Con  ngay đây.”   đáp.
 
Ánh mắt   dừng   Thẩm Minh Châu:
 
“Minh Châu, muộn , con về  kẻo ba  lo đấy.”
 
Thẩm Minh Châu gượng gạo gật đầu, xoay  rời .
 
Mẹ khép cửa, thở dài:
 
“Con bé     như …”
 
 bình thản đáp:
 
“Con   ai  cũng  đổi.”
 
Trong nguyên tác, Thẩm Minh Châu đổ hết chuyện  ôm nhầm lên đầu nhà họ Khương, từ lúc trở về nhà họ Thẩm cô  liền cắt đứt quan hệ, chẳng hề    cha  nuôi.
 
 sự thật, việc ôm nhầm vốn do sơ suất của y tá, chẳng liên quan gì đến hai nhà cả.
 
Chỉ là giờ   còn coi thế giới  như một cuốn tiểu thuyết nữa.
 
Tất cả đều là  sống thật, cốt truyện  còn bất biến mà  thể liên tục  đổi .
 
Ngày  khi    trường, thì   nhận  cuộc gọi của  Thẩm.
 
Bà mời  sang ăn cơm,  Thẩm Minh Châu  xin  vì thất lễ hôm .
 
Tính cách một con   thể  đổi nhanh như thế.   lời mời  chắc chắn  chỉ đơn giản là xin .  vì  Thẩm vốn  với nguyên chủ,   nỡ từ chối.
 
Vừa đến nơi, Thẩm Minh Châu  đề nghị kéo  lên phòng riêng.
 
Mẹ Thẩm hy vọng chúng  hòa thuận, nên cũng  ngăn.
 
Bước  phòng, nụ   mặt cô  lập tức biến thành kiêu ngạo.
 
Cô  bật đèn phòng  đồ.
 
Chỉ  cả tủ quần áo, giày dép, túi xách  hàng hiệu, khoe khoang:
 
“Thấy ? Đây đều là mới mua. Sau  về nhà họ Khương, chị sẽ chẳng bao giờ mua nổi .”
 
“Hôm nay em rộng lượng, cho chị xem, chạm thử. Nếu thích món nào nhỏ nhỏ, em còn  thể tặng cho đấy.”
 
  yên, đáp nhạt:
 
“Cô đúng là vô vị. Thay vì suốt ngày để ý , thì lo mà học . Nếu kỳ thi  vẫn điểm  , chẳng còn cớ nào bào chữa nữa .”
 
Thẩm Minh Châu lập tức đóng sầm cửa tủ, nghiến răng:
 
“Khương Miên, chị tưởng điểm thi cao thì ghê gớm lắm ? Cho dù học danh tiếng  nữa, cuối cùng chẳng  vẫn   thuê  nghèo kiết xác ?”
 
Cô  tiến từng bước  gần, giọng đầy khinh bỉ:
 
“Còn  thì khác.  là tiểu thư nhà họ Thẩm, cho dù chẳng cần  việc, vẫn  tiền tiêu  hết. Chị khổ cực cả tháng, lương còn chẳng đủ  mua một chiếc váy.”
 
“Khương Miên, chị lấy gì so với ?”
 
Trước những lời công kích ,  chỉ mỉm :
 
“Cô nhầm .   từng nghĩ  so sánh với cô.  chỉ     thi đua để   hơn, chứ  thấy ai  so xem ai tệ hơn.”
 
“Khương Miên!” Thẩm Minh Châu đỏ bừng mặt, “Chị rời khỏi nhà họ Thẩm  thì chẳng là gì hết! Chị  tư cách gì mà so với ?”
 
Cô  ghé sát, túm lấy áo , giọng đe dọa:
 
“Có tin  khiến chị  học nổi đại học ?”
 
 cong môi  nhạt:
 
“Không tin.”
 
Nỗi giận dữ  mặt Thẩm Minh Châu bỗng tan biến.
 
“Vậy chờ mà xem.”
 
Cô  buông tay, chỉnh  vạt áo  vò,  :
 
“Thời gian  còn sớm, chúng  xuống nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-gia-xuyen-sach-thien-kim-that-trong-sinh/chuong-6.html.]
 
Nói     .
 
 thò tay  túi, quả nhiên phát hiện bên trong   thêm một vật lạ.
 
Đó là sợi dây chuyền kim cương của một thương hiệu xa xỉ, giá hình như hơn hai trăm ngàn.
 
Mặt dây đính viên kim cương  lớn, chủ yếu là tiền thương hiệu đội lên.
 
   gì, lẳng lặng ném sợi dây chuyền đó lên giường Thẩm Minh Châu.
 
Cô   phía , nên  hề thấy động tác .
 
Tới đầu cầu thang, Thẩm Minh Châu bỗng dừng bước.
 
Cô   đầu  , thấp giọng :
 
“Khương Miên, nếu  lăn từ cầu thang xuống  bảo với ba  rằng chị đẩy , chị đoán xem họ  để cho chị sống yên ?”
 
 lập tức lùi , giữ  cách an .
 
“Cứ thử xem.”
 
Cầu thang nhà họ Thẩm là dạng xoắn, rộng rãi.
 
Nếu Thẩm Minh Châu thật sự lăn xuống, chắc   viện nửa tháng.
 
Cô  liếc xuống , lạnh lùng:
 
“Cầu thang cao thế , chị tưởng  ngu tới mức lấy nửa đời  để hại chị chắc?”
 
Nghe ,    thất vọng.
 
Bởi vì vị trí   gắn camera giám sát.
 
Nếu Thẩm Minh Châu thật sự  , chẳng khác nào tự tìm đường chết.
 
Trong phòng khách, kh ba Thẩm và  Thẩm đang trò chuyện.
 
Thấy  và Thẩm Minh Châu  xuống,  Thẩm vẫy tay:
 
“Minh Châu, Miên Miên, mau  đây, sắp ăn cơm .”
 
Thẩm Minh Châu chạy ngay tới, mỉm  ngọt ngào:
 
“Mẹ, con  xin  Khương Miên . Con  tặng chị  món quà để bù đắp,  thấy con nên tặng gì thì ?”
 
Thẩm   sang :
 
“Hay là con tự hỏi Miên Miên?”
 
Thẩm Minh Châu xoay :
 
“Khương Miên, em thấy cổ chị trống trơn,  để em tặng chị một sợi dây chuyền nhé?”
 
Khóe môi  cong lên:
 
“Được thôi.”
 
Trong mắt Thẩm Minh Châu thoáng lóe lên ánh sáng lạ.
 
Cô  lập tức   chạy lên lầu.
 
Thẩm  lắc đầu :
 
“Con bé  sốt ruột quá.”
 
Thẩm ba thì cau mày:
 
“Đã  tặng,   nên mua cái mới ? Lên lầu  gì?”
 
Ông  dứt lời, Thẩm Minh Châu  bưng một chiếc hộp vuông vắn xuống.
 
“Mẹ, đây là dây chuyền kim cương   con với  mua khi  dạo phố. Con còn  đeo  nào, con thấy nó hợp với Khương Miên.”
 
Nói , cô  mở hộp.
 
Bên trong… trống rỗng.
 
Sắc mặt Thẩm Minh Châu chợt biến đổi:
 
“Dây chuyền của con ? Sáng nay con còn thấy mà!”
 
Cô  hoang mang  , nhưng  dám  thẳng.
 
Ba Thẩm bắt gặp ánh mắt , khẽ nhíu mày:
 
“Mất  thì về phòng tìm ,  thể rơi  đó.”
 
Thẩm Minh Châu vội lắc đầu:
 
“Không thể, con đặt cẩn thận lắm,  thể rơi.”
 
Mẹ Thẩm sắc mặt khó coi:
 
“Có khi nào chính con quên cất  ?”