Thiên Kim Hắc Hóa, Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Chương 1068

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:07:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Quý Bạch Mặc..." Ánh mắt Nhan Bạch xa xăm, trong đôi mắt đen láy vẫn là sự bình tĩnh, hề chút d.a.o động nào, cô lẩm bẩm cái tên trong ký ức , rõ ràng là cái tên nên quen thuộc, nhưng khi chút cảm giác nào, như một xa lạ quen thuộc, nhưng đó để ấn tượng quá sâu đậm trong ký ức của cô.

Tuy thể nào khiến cô chút cảm xúc nào, nhưng cảm giác trong lòng mách bảo cô.

Không c.h.ế.t.

Không ánh sáng tắt ngấm.

Hơi ấm và ánh sáng duy nhất, nó biến mất.

Muốn ăn bánh ngọt và đồ ăn do .

Bạch Mặc lưng Nhan Bạch thì khẽ run lên khi thấy cô nhắc đến cái tên , bé vùi mặt lưng cô, nhắm mắt , hai tay nắm chặt quần áo Nhan Bạch, môi c.ắ.n đến đỏ bừng, .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

"Em họ, em họ Kỷ, em tên là Bạch Mặc, Bạch là màu trắng, Mặc là mực đen."

"Chị sẽ nhớ tên em chứ?"

Giọng Bạch Mặc non nớt, như thể tìm kiếm cảm giác tồn tại hoặc điều gì khác, nhỏ, tay nắm lấy vai Nhan Bạch, cọ cọ mặt lưng cô, như một chú mèo con lười biếng đang nũng, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt màu hổ phách, như thể gọi tên bé, hoặc nhớ tên bé là một chuyện vui.

Một mong ước nhỏ, nhưng khó thực hiện.

"Ừ, chị sẽ nhớ, Bạch Mặc, đúng ?" Nhan Bạch dịu dàng , từng chữ từng chữ chậm rãi tên bé, Bạch Mặc đang lưng Nhan Bạch thấy biểu cảm mặt cô, bé chỉ sườn mặt Nhan Bạch, đó má và tai bé dần dần đỏ lên, như che giấu, bé vùi mặt lưng Nhan Bạch, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ cọ lưng cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1068.html.]

"Vâng." Ừ một tiếng, Bạch Mặc gì nữa, chỉ mỉm , như thể khác thấy cảm xúc của .

Cuối cùng... cũng cảm thấy bé là gánh nặng nữa.

Cuối cùng... cũng gọi tên bé.

Cậu bé là Bạch Mặc, ai khác, đồ tạp chủng, cũng súc sinh.

Con hẻm nhỏ tối, tối đến mức như lối , ảnh Nhan Bạch trong con hẻm nhỏ trông đơn độc, còn Bạch Mặc thì ngoan ngoãn lưng cô.

"Mẹ kiếp, kiếp, kiếp..." 144 lúc nhịn mà thốt những lời thô tục, nó thực sự sốc, quả cầu bạc bay vòng quanh, lượn lờ bên trái Nhan Bạch, một cái, sang bên , ánh mắt vẫn luôn dừng Bạch Mặc, dời , dù là một hệ thống chậm chạp như nó cũng thể nhận , ký chủ đại nhân nhà nó nhất định cũng nhận .

"Ký chủ đại nhân, lưng ngài là Quý Bạch Mặc đúng , nhất định là , Quý Bạch Mặc lúc nhỏ, bây giờ là kinh thành mười năm , thì việc chúng gặp Quý Bạch Mặc dường như cũng gì lạ, nhưng tại Quý Bạch Mặc đáng thương như , chẳng là chủ nhà họ Quý ?"

144 chằm chằm Quý Bạch Mặc đang lưng Nhan Bạch, nó thể nào tưởng tượng , Quý Bạch Mặc lúc nhỏ từng t.h.ả.m hại như , trong ấn tượng của nó, bao giờ thấy Quý Bạch Mặc đáng yêu và đáng thương như .

Một quyền lực vô biên mười năm , khiến ở kinh thành khiếp sợ, luôn mang mặt một nụ giả tạo, là một kẻ m.á.u lạnh, thờ ơ.

Một đ.á.n.h gãy hai chân, bỏ rơi đầu đường xó chợ, mặc kệ sống c.h.ế.t trong đêm giao thừa mười năm .

 

 

 

Loading...