Mộ Phạn lập tức cho điều tra những nơi mà dì lao công đến trong một năm qua, xem gì bất thường .
Anh rõ ràng là chú ý đến hành động nhỏ của dì lao công, nửa tiếng , tài liệu về những nơi mà dì lao công đến gần đây đưa đến tay Mộ Phạn, tài liệu trong tay, cau mày, đó đến mặt dì lao công, trong mắt mang theo vẻ suy tư, dì lao công gần như dám mắt Mộ Phạn, tim bà đập thình thịch, mí mắt cũng giật liên hồi, bà sợ hãi, cảm thấy thiếu niên lạnh lùng mặt khả năng thấu lòng , nếu bà mắt , thì... những chuyện , sẽ phát hiện.
"Loảng xoảng..." Cây chổi trong tay rơi xuống đất, dì lao công cúi xuống, vội vàng nhặt lên, nhưng chân Mộ Phạn xuất hiện trong tầm mắt bà , nhặt cây chổi lên, sắc mặt dì lao công, .
"Dì, họ ở ." Mộ Phạn lạnh lùng hỏi thẳng.
"Cậu đang gì , cũng lo lắng cho bọn chúng, ... chỉ là một quét dọn vệ sinh, cũng đau lòng, nhưng đau lòng cũng cách nào, bọn chúng ở ." Giọng dì lao công run rẩy, mặt nở nụ gượng gạo.
"Vậy... đây là gì." Mộ Phạn đặt một tập tài liệu mặt dì lao công, đó là lịch sử giao dịch, mỗi trại trẻ mồ côi trẻ em mất tích, thì trong tài khoản của dì lao công, nhất định sẽ một khoản tiền lớn chuyển , nguồn gốc của tiền rõ.
"Bịch..." Chân dì lao công mềm nhũn, bà ngã quỵ xuống đất.
Mộ phụ bên cạnh lạnh sống lưng, ông đoán lẽ là thật, Mộ phụ nghĩ đến Nhan Bạch và Bạch Mặc một năm , ông mới cứu họ khỏi tên tội phạm g.i.ế.c ghê tởm đó, kết quả... ông gì thế , ông đưa họ đến đây...
Còn những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi đó...
Dưới mí mắt của ông, mà xảy chuyện như .
Mộ Phạn gì, mím môi, địa chỉ mà dì lao công khai , xoay rời khỏi trại trẻ mồ côi, cùng Mộ phụ dẫn đến đó. ...
Trong một góc tối tăm thấy ánh sáng của biệt thự nhà họ Ôn.
Lại Trừng ôm đứa con trai thất lạc nhiều năm của , nức nở, Ôn Hựu Thần nép lòng , bé , chỉ nắm chặt quần áo của Lại Trừng, Nhan Bạch và Bạch Mặc ở phía xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1127.html.]
Bạch Mặc bất an bên cạnh Nhan Bạch, tuy trưởng thành hơn so với bạn bè cùng trang lứa, trải qua nhiều chuyện hơn, nhưng cho cùng, vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ giữ những thứ mà yêu quý.
"Nhiễm Nhiễm..." Bạch Mặc khàn giọng .
"Chị cũng sẽ cần em nữa ?"
"Em chỉ chị thôi."
Nhan Bạch trả lời Bạch Mặc, cô ở nơi đẩy Ôn Nhược Ngọc xuống, âm thanh bên , như đang một bản nhạc du dương.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bạch Mặc tiến gần Nhan Bạch hơn một chút, , Nhiễm Nhiễm đang giận , giận lời.
Bạch Mặc bên cạnh Nhan Bạch, vô cùng ngoan ngoãn, như một chú cún con đang nũng chủ nhân, đôi mắt đào hoa phủ một màn sương mù, trong tay cầm một cục sắt lớn, đập mạnh chân .
"Rắc..." Bạch Mặc mặt mày tái mét, chịu đựng cơn đau, Nhan Bạch, mỉm , đôi mắt sáng lên.
"Nhiễm Nhiễm, chúng về nhà thôi."
Trong nhận thức của Bạch Mặc, chỉ cần chân gãy, Nhan Bạch sẽ nhặt về như gặp mặt đầu tiên.