Đối mặt với vẻ mặt vẫn còn lo lắng của Kỷ Hiến Nghênh, Kỷ Thường Diệu chống gậy dậy khỏi giường, mặt là vẻ thờ ơ, khi nhớ dáng vẻ của Quý Bạch Mặc đêm qua, trong lòng liền dâng lên sự vui sướng, đây luôn Quý Bạch Mặc áp chế, rõ ràng lớn hơn Bạch Mặc nhiều tuổi như , nhưng áp đảo, ngay cả phận thừa kế nhà họ Quý cũng sắp giữ .
Mắt Kỷ Thường Diệu sáng lên, khẩy.
"Ba, rốt cuộc ba đang lo lắng cái gì, ba luôn kiêng dè , nhưng sự thật là, cũng chỉ là một tên phế vật hành động theo cảm tính, cuối cùng chẳng cũng c.h.ế.t trong tay phụ nữ , ba cả ngày lo lắng chuyện , kiêng dè chuyện , lúc khi ở nước ngoài, vẫn còn là một đứa trẻ, ba nghĩ đủ cách để diệt trừ , bây giờ con theo lời ba, g.i.ế.c c.h.ế.t , rốt cuộc ba còn lo lắng gì nữa?"
"Mày! Mày gì!" Kỷ Hiến Nghênh dường như ngờ Kỷ Thường Diệu như với , khỏi tức giận mở to mắt, đập mạnh tay xuống bàn, cả run lên vì tức giận, còn Kỷ Thường Diệu thì vẻ đầy tham vọng, một tay chống gậy, một tay ấn Kỷ Hiến Nghênh xuống, đó .
"Ba, con chỉ , ba già , bây giờ tuổi ba cao, con trai cảm thấy, ba nên nghỉ hưu, an dưỡng tuổi già, chuyện cứ giao cho con, chẳng đây ba cũng , c.h.ế.t, vị trí gia chủ nhà họ Quý sẽ do con kế thừa." Trong mắt Kỷ Thường Diệu tràn đầy sự tàn nhẫn và toan tính, khi xong những lời với Kỷ Thường Diệu, dừng một chút, tiếp.
"Nên, ba nên tuyên bố, Quý Bạch Mặc c.h.ế.t vì t.a.i n.ạ.n giao thông, t.h.i t.h.ể vẫn đang tìm kiếm, còn con, sẽ trở thành thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Quý." Mấy ngày nay, Kỷ Thường Diệu sắp xếp xong hiện trường vụ tai nạn, bây giờ đợi ở đại sảnh nhà họ Quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-1205.html.]
Nghe Kỷ Thường Diệu , Kỷ Hiến Nghênh tức giận đến mức bật , tuy Kỷ Thường Diệu chọc tức, nhưng , cũng thấy lý, nếu Kỷ Thường Diệu tận mắt thấy phụ nữ đó đ.â.m d.a.o tim Bạch Mặc, thì chắc chắn c.h.ế.t, còn việc tìm thấy thi thể, chắc là do nhà họ Ôn mang t.h.i t.h.ể , bây giờ bọn họ tiện tìm nhà họ Ôn.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Được, , ." Kỷ Hiến Nghênh dậy, cùng Kỷ Thường Diệu khỏi phòng, ngay khi khỏi phòng, hai đều điều chỉnh biểu cảm mặt, lộ vẻ đau buồn, Kỷ Hiến Nghênh trông như một cha mất đứa con trai yêu quý, khuôn mặt tiều tụy, ông dìu Kỷ Thường Diệu ngoài, trong nháy mắt như già nhiều, còn chút nào vẻ tàn nhẫn thường ngày.
Kỷ Thường Diệu cũng , mặt đầy vẻ tự trách, tiều tụy, hai mắt thâm quầng, như thể mấy ngày Bạch Mặc mất tích, đều ngủ ngon giấc, lúc tập tễnh bước , mắt đỏ hoe, với cảnh sát đang trong phòng khách.
"Vất vả cho mấy ngày nay tìm kiếm , đều tại , là em trai út của , đáng lẽ là trai, nên chăm sóc cho , nhưng mà... haiz..." Nói đến đây, Kỷ Thường Diệu hối hận đ.ấ.m n.g.ự.c , tay run rẩy, đó khàn giọng .
"Người của gửi tin tức đến, tìm thấy xe của em trai ở khu đất hoang ở kinh thành, chiếc xe rơi xuống chân núi..."