Thiên Kim Hắc Hóa, Vả Mặt Bạch Liên Hoa - Chương 982

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:05:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bạch Bạch, con xem, bên ngoài tuyết rơi, nửa đêm hôm qua bỗng nhiên tuyết rơi, ngờ, sáng nay thức dậy, bên ngoài phủ một lớp tuyết dày như ." Diêm Lễ lúng túng tìm chủ đề để chuyện, căng thẳng, bình thường trò chuyện với khác, luôn theo ý , bây giờ đối mặt với Nhan Bạch thì thể theo ý .

"Vâng." Nhan Bạch gật đầu, cô nghiêng ngoài cửa sổ, cửa kính một lớp sương mù mỏng, Nhan Bạch dùng ngón trỏ vẽ lung tung cửa kính, một hình thù kỳ lạ xuất hiện đó, cô mỉm , đầu Diêm Lễ, đó hỏi.

"Tại bây giờ mới đến tìm con, rõ ràng rời mười ba năm ?"

Câu hỏi dường như là Nhan Bạch ban đầu hỏi, Nhan Bạch ban đầu từng nghĩ vô , nếu ai đó cứu cô thì mấy, kéo cô khỏi địa ngục nhà họ Nhan, để cô còn sợ hãi, thể sống một cuộc sống hạnh phúc.

Trong mắt Nhan Bạch chút nghi hoặc, Diêm Lễ cô hỏi , tim thắt , đó vô thức giảm tốc độ xe, nắm chặt vô lăng, giọng khô khốc, trong khoảnh khắc như thể cổ họng nghẹn , nên lời, thậm chí nên gì.

Anh thể như thế nào?

Dù là lý do gì, cũng thể nào biện minh , một rời khỏi kinh thành, bỏ rơi Nhan Bạch và cô ở nhà họ Nhan, vì sợ hãi, nên chọn hỏi thăm, tự an ủi rằng Nhan Bạch và cô nhất định sống , ai ngờ, cách đây lâu, mới sự thật, cũng vì mới đến kinh thành.

"Ba... ba là kẻ hèn nhát." Diêm Lễ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc, chằm chằm về phía , suy nghĩ bay xa, đó tiếp.

"Bạch Bạch, câu hỏi của con, ba thể trả lời, vì ba sai, lý do gì cả, ba nên bỏ mặc hai con con nhiều năm như , dù chỉ là... quan tâm một chút, lẽ con cũng sẽ c.h.ế.t, con cũng sẽ chịu nhiều khổ cực như , nhưng ba , ba chọn cách hỏi thăm, vì ba nghĩ rằng con, gặp ba, bà hận ba."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-hac-hoa-va-mat-bach-lien-hoa/chuong-982.html.]

Đối mặt với Nhan Bạch, con gái của , cảm thấy thể tất cả, đúng , kẻ hèn nhát, một kẻ hèn nhát chính hiệu.

" may mắn là, vẫn muộn, ít nhất con vẫn còn sống, ba đến kinh thành, thấy con bình an vô sự, con cần sợ hãi nữa, cũng cần lo lắng nữa, nhà họ Nhan, ba sẽ khiến họ trả giá, Bạch Bạch, ba là chỗ dựa của con, dù đ.á.n.h đổi mạng sống, ba cũng sẽ để ai tổn thương con." Diêm Lễ , trong giọng của là sự sợ hãi, may mà, Nhan Bạch vẫn còn sống, sống sờ sờ mặt .

Nếu , dù cầu xin tha thứ, cũng cầu xin ai.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

" mà... muộn ..." Nhan Bạch Diêm Lễ , mỉm , lớp tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Diêm Lễ rõ Nhan Bạch gì, đang định hỏi thì thấy Nhan Bạch mở cặp sách , trong cặp một cuốn nhật ký, trông vẻ khá cũ.

Ánh mắt Diêm Lễ dừng , cuốn nhật ký quá quen thuộc, đây là nhật ký của Nhan Bạch.

"Đây là di vật duy nhất của ."

 

 

 

Loading...