Bên ngoài, Khương Uy tròn mắt , tin những gì thấy.
"Là đám cảnh sát Tiêu?! Sao bọn họ ở trong quan tài?"
Lê Kiến Mộc để tâm đến chiếc quan tài của Tiêu Tề và Dư Tiểu Ngư, ánh mắt cô dừng ở hai chiếc quan tài mới tinh.
Hai chiếc đều chôn đến bảy ngày.
Lúc , trận pháp vẫn còn, thiên cơ che giấu.
hiện tại, trận pháp phá, sinh cơ của những bên trong lộ .
Cô bình tĩnh chỉ tay về phía đó, Khương Uy:
"Ông chủ Khương, con gái ông đang ở trong chiếc quan tài ."
Cả Khương Uy cứng đờ, sắc mặt lập tức tái nhợt!
Bị nhốt trong quan tài kín, chôn lòng đất, bình thường thể chịu đựng bao lâu?
Hơn nửa tiếng là cực hạn.
những chiếc quan tài ... tuyệt đối thể mới chôn nửa tiếng!
Chẳng lẽ con gái ông ...
Một đàn ông cao lớn như Khương Uy, mà trong mắt tràn đầy nước.
Toàn ông run rẩy, cơ thể nặng như đeo đá, thể nào bước tới.
Lê Kiến Mộc liếc ông một cái, đột nhiên vỗ trán như nhớ gì đó, giọng hờ hững:
Mộng Vân Thường
"Còn sống, mau bảo mở quan tài ."
"Hả?"
Khương Uy ngơ ngác, ngẩng đầu cô, vẫn kịp lấy tinh thần.
Đến khi hiểu ý nghĩa trong câu của Lê Kiến Mộc, ông mới sững sờ một giây, đó gần như lập tức lao về phía quan tài, hô lớn:
"Mau mở quan tài! Mau lên!"
kịp động thủ, trưởng thôn Liễu dẫn theo một đám ùa tới, giọng hung dữ:
"Không ! Các thể như ! Dừng tay ngay!"
Những dân thôn do trưởng thôn Liễu dẫn đầu lập tức lao tới, ngăn bọn họ .
Khương Uy cũng dẫn theo của , hai bên đối đầu căng thẳng, trong chớp mắt khó mà áp chế đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/125.html.]
Lê Kiến Mộc thu ánh mắt, khóe môi khẽ cong, bàn tay khẽ giơ lên.
Một luồng khí vô hình bùng lên xung quanh đám trưởng thôn Liễu.
Cả nhóm chạy nửa bước, bỗng nhiên khựng !
Trước mặt họ, một thứ gì đó mềm mại như dải lụa vô hình trói chặt lấy từng , giữ họ nguyên tại chỗ.
Không ai thể nhúc nhích!
Bọn họ mở to mắt , lo sợ bất an, nhưng cơ thể thể cử động.
Chỉ thể bất lực Khương Uy cùng của ông lao tới mở quan tài.
Bên , Lê Kiến Mộc bước đến bên cạnh chiếc quan tài của Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề, cúi xuống.
Dư Tiểu Ngư đang nỗ lực giãy giụa.
Còn Tiêu Tề, đang nghĩ gì, chỉ lẳng lặng đó, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lê Kiến Mộc hạ giọng hỏi:
"Không chứ?"
Tiêu Tề liếc cô một cái, gật đầu:
"Ừm."
Cô vươn tay .
Tiêu Tề chằm chằm bàn tay mảnh khảnh mặt một lát, mới giơ tay nắm lấy.
Chân dài khẽ động, đạp lên rìa quan tài, cả nhẹ nhàng nhảy lên.
Dư Tiểu Ngư há hốc miệng, tin mắt :
"Oa má ơi! Đội trưởng Tiêu, cởi dây từ khi nào thế?!"
Tiêu Tề trả lời, chỉ lạnh lùng liếc một cái, ánh mắt như đang một kẻ thiểu năng.
"Cậu thể về trường cảnh sát huấn luyện hai năm."
Dư Tiểu Ngư nghẹn họng, nuốt nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Trường cảnh sát cũng dạy cách ứng phó mấy vụ thần quái ..."
giờ còn Tiêu Tề, mới nhận dây mây lỏng hơn nhiều, cũng còn khó tháo như lúc đầu.
Cậu nhanh chóng tự cởi trói, kéo lên .
Lúc , cả hai cuối cùng cũng thấy rõ tình hình phía .