Tiêu Tề thêm gì, bắt đầu thủ tục ghi chép theo quy trình, đó cùng đồng nghiệp áp giải Vạn Trung Ba rời .
Cùng lúc đó, Trương Văn Nghệ cũng dần tỉnh .
Cô mơ màng mở mắt, đầu óc choáng váng. Nhìn những gương mặt đầy lo lắng xung quanh, cô nhất thời kịp hiểu chuyện gì xảy .
Trong trí nhớ của cô, dường như chỉ ngủ một giấc mà thôi...
Lê Kiến Mộc dẫn theo Lê Vấn Bắc rời .
Trương Văn Tĩnh quanh, thấy cả nhà đều đang tập trung bên cạnh Trương Văn Nghệ, trong lòng chút áy náy, sang với cô:
"Tiểu Lê, xin , lo lắng cho Văn Nghệ quá nên tiếp đón chu đáo. Lát nữa tớ sẽ chuyện giá cả với nhé..."
"Không vội, cứ chăm sóc em họ ." Lê Kiến Mộc dặn dò thêm: " , bảo mợ cẩn thận một chút, sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
"Ừm, cảm ơn , Tiểu Lê."
Lê Kiến Mộc cùng Lê Vấn Bắc rời khỏi nhà họ Trương, lái xe đến cục cảnh sát theo hướng dẫn của Tiêu Tề.
Lúc xuống xe, cô thẳng tòa nhà, gặp Dư Tiểu Ngư đang chuẩn ngoài nhiệm vụ.
"Hi, bạn học Lê! Lâu gặp, kỳ nghỉ thế nào ?"
"Không tệ lắm. Cậu sắp nhiệm vụ ?" Cô với bộ trang phục tác chiến chỉnh tề.
Dư Tiểu Ngư thở dài, nhún vai : "Haizz, mệnh lao lực, đến giờ ăn trưa cũng nghỉ. Vì nhân dân phục vụ thôi, chẳng cách nào khác."
Lê Kiến Mộc chỉ mỉm , đáp.
Lê Vấn Bắc thấy liền trêu: "Em quen cảnh sát lắm hả? Tới đây ít đúng ?"
"Chỉ mới thứ hai thôi."
"Ồ, cũng ghê đấy."
Lần đến cục cảnh sát giờ ăn trưa, khí phần nghiêm túc hơn so với . Khi Tiêu Tề bước , một nhân viên lập tức tiến đến, nhỏ giọng báo cáo:
"Đội trưởng Tiêu, trong đang đợi ."
Người còn hạ giọng thêm: "Nghe tìm , khí thế ghê gớm lắm, qua dễ chọc . Họ gì thế?"
Tiêu Tề liếc đối phương, giọng điệu lãnh đạm: "Chuyện nên hóng thì đừng hóng. Làm việc của ."
"Vâng."
Anh lập tức rút lui. Tiêu Tề vẫy tay hiệu cho Lê Kiến Mộc và Lê Vấn Bắc theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/328.html.]
Lướt qua một đám tò mò hóng chuyện, ba phòng tiếp khách.
Vừa mở cửa , ánh mắt Lê Kiến Mộc khẽ nheo khi thấy ba bên trong.
Lê Vấn Bắc cũng ngạc nhiên kêu lên: "Chú ba Yến gia?"
Yến Đông Nhạc đó, tay đan , vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt chút biểu cảm về phía Lê Kiến Mộc.
Nghe thấy tiếng gọi của Lê Vấn Bắc, chỉ nghiêng đầu, lạnh nhạt gật đầu chào.
Mộng Vân Thường
Lê Vấn Bắc để tâm đến sự lạnh lùng đó, kéo ghế xuống đối diện , :
"Chú ba Yến gia, chú xuất viện khi nào ? Trước đó cháu chú gặp tai nạn, viện khá lâu, vốn định đến thăm nhưng bệnh viện cho . Giờ chú khỏe ?"
Ánh mắt Yến Đông Nhạc vẫn rời khỏi Lê Kiến Mộc. Khi thấy cô lập tức đầu rời mà kéo ghế xuống bên cạnh Lê Vấn Bắc, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng đỡ nhiều ."
"Vậy thì quá!" Lê Vấn Bắc vui vẻ, tiếp tục : "Cháu ba cháu kể vụ tai nạn nghiêm trọng, chú là may mắn lắm đấy. Cháu..."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng kéo tay áo .
Yến Đông Nhạc thoáng nhíu mày.
"Sao thế?" Lê Vấn Bắc khó hiểu cô.
Cô chỉ liếc một cái, ánh mắt mang ý cảnh báo: "Im lặng."
Lê Vấn Bắc bỗng ngẩn , lúc mới sực nhớ đến tình cảnh hiện tại. Bọn họ đến đây là để gặp của cục đặc sự, mà sự xuất hiện của Yến Đông Nhạc ở đây… đơn giản chút nào.
Anh đột nhiên nhận điều gì đó, kinh ngạc hỏi: "Chú ba Yến gia… chú là của cục đặc sự ?"
Trên đường đến đây, Lê Kiến Mộc sơ lược cho về cục đặc sự. Lê Vấn Bắc từng đồn rằng Yến Đông Nhạc liên quan đến giới huyền học, nhưng vốn tin mấy chuyện , cho rằng đó chỉ là tin đồn vô căn cứ.
Thế nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến những gì Lê Kiến Mộc , cô kể về sự tồn tại của cục đặc sự, giống như một cánh cửa thần kỳ mở mắt .
Giờ đây, chỉ về thế giới đó mà còn phát hiện trong thế giới một quen của .
Cảm giác thật sự quá khó tả.
Yến Đông Nhạc gật đầu: "Chào em, là Yến Đông Nhạc, cục đặc sự."
Sau đó, hai khác trong phòng cũng lên tiếng:
"Thời Phong, cục đặc sự."
"Đâu Đâu, cục đặc sự."