Lê Kiến Mộc rời .
Hai ... đáng tin.
Trên mặt họ lộ rõ sự tham lam. Trong quá khứ, những dự án từ thiện họ tham gia đều xoay quanh chuyện kiếm lợi nhuận hàng trăm triệu, tay ít nghiệp chướng.
Cô lãng phí thời gian. Vừa định một câu từ chối với Chu Soái rời khỏi đây, bỗng nhiên trong nhà hàng vang lên một tràng ồn ào.
"Thành thật xin , chúng sẽ lập tức mang một phần khác lên cho quý khách!"
Một giọng nam lúng túng vang lên.
"Anh nghĩ chỉ cần đổi một phần mới là ? Đây là phần cá ngừ vây xanh đặt từ lâu, hơn nữa miếng là phần ngon nhất! Anh mang một phần khác tới thì thể giống hệt ?"
Một giọng tức giận cắt ngang
Nhân viên phục vụ siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn ngập nhẫn nhịn. Anh cao lớn, nhưng lúc cúi đầu, cả căng cứng như một sợi dây đàn kéo đến cực hạn.
Người đàn ông trung niên đối diện, vẻ mặt đắc ý, giọng tràn đầy chế giễu:
"Bồi thường ư? nhầm đấy chứ? Cậu lấy gì để bồi thường? Phần cá 8800 tệ, mà lương một tháng của chỉ 5000 tệ. Hay định dùng tiền bồi thường của cha để trả?"
Ông dừng một chút, vỗ trán như sực nhớ điều gì:
"À, suýt nữa thì quên mất! Tiền bồi thường vì cha c.h.ế.t tiêu sạch , bây giờ còn đang gánh đống nợ khổng lồ lưng. Cậu lấy gì mà bồi thường đây?"
Mấy kẻ cùng bàn lập tức phá lên, tiếng tràn đầy mỉa mai và khoái trá.
Người đàn ông trung niên càng thể, giọng điệu thêm phần khiêu khích:
"Lư Thương, năm đó từng khuyên , thì đừng quá ngạo mạn. Cậu xem, sai ? Mới mấy năm mà ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây !"
Ông thở dài vẻ thương hại:
" thấy, cũng tại tạo nghiệp nhiều quá nên mới báo ứng lên cha đấy. Nếu thì ông cụ Lư cũng đến nỗi c.h.ế.t sớm như ? Đáng thương cho ông cụ, cả đời vất vả, định hưởng phúc thì đứa con trai ruột của liên lụy mà xuống mồ! là tạo nghiệt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/333.html.]
Nói xong, ông nhạt, vỗ mạnh lên vai nhân viên phục vụ một cái:
Mộng Vân Thường
"Quen cũng ít năm, hôm nay khó . Chỉ cần bồi thường gấp mười , sẽ coi như chuyện gì xảy . Nếu thì... dọn dẹp đồ đạc mà cút !"
Lư Thương đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực vì phẫn nộ.
Anh bước lên , một tay siết chặt cổ áo đàn ông trung niên, tay còn giơ lên, chuẩn vung nắm đấm.
ngay lúc , một bàn tay nhỏ nhắn chặn .
"Lư Thương, đừng xúc động."
Giọng nhẹ nhàng vang lên, như một cơn gió xuân dịu dàng, khiến cơn giận dữ trong chững .
Lư Thương sang, thấy một cô gái thấp hơn nửa cái đầu, ánh mắt bình tĩnh thẳng .
Cô gái chính là Lê Kiến Mộc.
Anh siết chặt nắm tay, chậm rãi buông lỏng.
Người đàn ông trung niên bóp cổ, giờ hồn, lập tức giận dữ quát:
"Lư Thương, điên ? Cậu đánh ? Ai cho cái gan đó? Cậu nghĩ còn là tổng giám đốc Lư đây ?"
Ông lạnh, giọng điệu tràn đầy khinh miệt:
"Bây giờ chẳng là gì cả! cho , chỉ cần , bóp c.h.ế.t còn dễ hơn bóp c.h.ế.t một con kiến!"
"Được , đừng lải nhải nữa."
Giọng trong trẻo của Lê Kiến Mộc vang lên, cắt ngang lời ông .
Người đàn ông trung niên sững , đó nheo mắt cô đầy soi mói:
"Cô là ai? Chuyện liên quan gì tới cô?"