Bỗng nhiên, giọng của Lê Thanh Thanh vang lên kéo cô về thực tại:
"Lê Kiến Mộc, chị PPT ? Ngày mai giáo viên sẽ kiểm tra đấy."
Lê Kiến Mộc đáp. Lê Thanh Thanh đầu , thấy cô đang thẫn thờ, liền giơ tay quơ quơ mặt cô:
"Này! Chị đang nghĩ gì thế, đại sư?"
Lê Kiến Mộc hồn, lẩm bẩm: "Đang nghĩ Côn Luân ở …"
Lê Thanh Thanh ngạc nhiên: "Núi Côn Luân ? Chị định du lịch hả? Hay là cả phòng cùng chơi ?"
Có hứng thú chen : "Mình núi Côn Luân , đến thảo nguyên cưỡi ngựa còn hơn!"
Lê Kiến Mộc lắc đầu. Cô đến Côn Luân mà đang nghĩ đến…
Chưa kịp giải thích, Lê Thanh Thanh sang :
"Chắc chắn du lịch . Gần đây, chị thời gian chơi, đúng ?"
Trương Văn Tĩnh tò mò hỏi:
"Gần đây bận lắm ?"
Lê Thanh Thanh lắc đầu, nhẹ:
"Không . Không đây với ? Chị Lê Kiến Mộc đây nuôi ở bên ngoài, nhiều trưởng bối trong nhà và bạn bè đều từng gặp mặt chị . Thế nên cha quyết định tổ chức một buổi tiệc thứ Bảy để chào mừng chị , cũng tiện giới thiệu cả hai bọn với ."
"Hai á? Nhà còn ai nữa ?"
Lê Thanh Thanh :
"Chuyện gì lạ . Trước đây học ở nước ngoài, năm nay mới về nước bao lâu. Ngoại trừ bạn trai và mấy bạn từ nhỏ, trong giới cũng ai đến cả."
Mộng Vân Thường
Trương Văn Tĩnh cảm thán:
"Cha thú vị thật đấy. Hai cô con gái, một nuôi tận phương Nam, một đưa nước ngoài."
Lê Kiến Mộc khẽ giật nhưng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/495.html.]
Lê Thanh Thanh xua tay :
"Haizz, nhà đông con thì thôi. Anh ba còn gửi quân đội từ nhỏ cơ mà."
Lê Kiến Mộc đột nhiên hỏi:
"Vậy tại em nước ngoài du học?"
Lê Thanh Thanh ngẩn một lúc gãi đầu, ngượng ngùng:
"Chuyện ... Thật là vì bạn trai em."
Cô ngừng , ánh mắt mang theo chút hoài niệm kể:
"Lúc nhỏ, cha em bận rộn, các trai cũng việc riêng nên em cứ va va chạm chạm, thương suốt. Mà thương thì đau, đau thì em . Mà mỗi em là Chu Tuấn Ngạn sẽ chạy đến."
"Em nhớ lúc đó thấy tủi lắm, cảm giác như cha và trai đều cần nữa. lúc , em cũng cha , thế là lập tức cảm thấy đồng bệnh tương liên, hai bọn em cứ thế . Sau đó, mỗi em sẽ dỗ dành, còn dẫn em về nhà ăn cơm. Chú ba nhà họ Yến mua đồ chơi cho , cũng lén lút chia cho em một ít."
"Ngày qua ngày, tình cảm của bọn em càng lúc càng . Lúc em cảm thấy còn quan trọng hơn cả cha và trai . Thế nên khi mười mấy tuổi, chú ba nhà họ Yến đưa nước ngoài, em lóc ầm lên, ép cha cũng cho em theo…"
Câu chuyện kết thúc, cả phòng rơi im lặng trong giây lát.
Trương Văn Tĩnh bật :
"Không ngờ hai còn một đoạn quá khứ ngây thơ như ."
Cát Tân Nguyệt mơ màng :
"Thanh mai trúc mã đúng là nhất."
Trịnh Linh cảm khái:
"Không hổ là hào môn, mới mười mấy tuổi đưa nước ngoài du học. Nếu là nhà , chắc chắn ba luyến tiếc lắm. mà cha bận đến mức ? Mình cứ tưởng nuông chiều như công chúa cơ."
Lê Thanh Thanh nhún vai:
"Thực cũng hẳn. Sau mới , mấy năm đó nhà gặp khá nhiều chuyện thuận lợi. Từ sức khỏe của cha , công ty, đến chuyện bên nhà , thứ đều rối ren cả. Cha bận tối mắt tối mũi, thế nên đành để giúp việc chăm sóc ."
Lê Kiến Mộc chợt lên tiếng:
"Vậy chuyện em nước ngoài, thể xem như do Yến Đông Nhạc dốc sức chủ trương ?"