Lê Kiến Mộc trầm ngâm: "Chuyện tính , nhưng chắc ông đến Bắc Thành."
Về đến nhà, Hoắc Uyển cũng hỏi về sư phụ. Lê Kiến Mộc vẫn dùng lý do như để tránh trả lời. Hoắc Uyển và Lê Trung Đình cảm thấy nếu liên lạc , lẽ chỉ thể đợi gặp mặt tính tiếp.
Nơi Lê Kiến Mộc lớn lên là một thôn nhỏ ven tỉnh An, gọi là thôn Thượng Thủy. Cả thị trấn lẫn thôn đều rộng, dân cư cũng đông đúc, nhưng may mắn là gần đó một tuyến quốc lộ, đường quá khó , nên việc di chuyển cũng mấy bất tiện.
Sau khi cả nhà bàn bạc xong xuôi, họ quyết định lái xe đến thôn Thượng Thủy.
Lần , trừ Lê Dịch Nam ở vì Lê Trung Đình nghỉ đột ngột khiến buộc thế, những còn đều cùng. Cả đoàn , tính luôn trợ lý và đống quà chất đầy, chia năm chiếc xe, khởi hành từ lúc 5 giờ sáng. Phải đến tận chạng vạng, họ mới đến thôn Thượng Thủy.
Lê Kiến Mộc trong xe, đưa mắt cảnh vật bên ngoài. dù là cô, là ký ức của nguyên chủ trong thể , đều cảm thấy xa lạ với nơi chốn .
Giống như... từng sống ở đây.
Cô khẽ cau mày, giữa trán thoáng hiện vẻ khó hiểu. Cảm giác xa lạ , thật sự khiến nên ứng phó .
kỳ lạ là, trong ký ức vẫn những hình ảnh vụn vặt liên quan đến nơi , như thể... từng kể , chứ từng trải qua.
Mộng Vân Thường
Phía , Hoắc Uyển mở cửa sổ xe, vươn hít một thật sâu, khen ngợi:
“Phía là thôn hả? Đường xá tu sửa khá đấy chứ. Khói bếp lượn lờ, dòng nước róc rách, khí trong lành, phong cảnh yên bình... đúng là một nơi tệ chút nào.”
Lê Kiến Mộc khẽ rũ mắt, ánh phần sâu xa.
Không .
Linh khí ở đây dường như dày đặc hơn núi nhiều, thậm chí gần như sánh ngang với khu vực quanh chùa Pháp Âm. chùa Pháp Âm là nơi hẻo lánh, vắng bóng , là cổ tự nghìn năm, địa thế đặc biệt, từ lâu là nơi tụ linh khí.
Còn thôn Thượng Thủy , rõ ràng điều kiện như .
Linh khí bất thường, nghiên cứu kỹ hơn mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/530.html.]
Lê Trung Đình ở ghế lái, đầu hỏi:
“Mộc Mộc, con nhớ nhà của sư phụ con ở ? Xe chạy đến chỗ nào?”
Lê Kiến Mộc nhắm mắt , cố gắng lục tìm trong trí nhớ, nhưng càng cố nhớ, hình ảnh càng mơ hồ.
Vẻ mặt cô thoáng chút khó xử, nhưng còn kịp lên tiếng, chiếc xe đột ngột phanh gấp .
Thì phía một con ch.ó lớn bất ngờ từ ven đường lao , chắn ngang đường . Lê Trung Đình phản xạ nhanh, đạp phanh kịp thời.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên giữa gian yên tĩnh, khiến ít dân ven đường đang ăn cơm tối chú ý.
Một bác gái trung niên đặt bát cơm xuống, chạy xem tình hình con chó.
“Cẩu Thặng, thế hả? Sao bẹp đấy? Không gãy chân đấy chứ?” – bác gái hỏi bế con ch.ó lên kiểm tra.
Chó sủa lên hai tiếng, hướng về phía Lê Kiến Mộc mà vẫy đuôi.
Bác gái theo ánh mắt con chó, ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng:
“Ôi dào ôi, chẳng là nhóc con nhà lão Lê đó ? Trong thành phố đúng là dưỡng trắng trẻo mềm mại hẳn , bác suýt nhận đấy!”
Ký ức trong đầu Lê Kiến Mộc dường như rõ ràng hơn đôi chút.
Bà bác là của Triệu Cương – hàng xóm năm xưa, từng đối xử với cô . Nghe lúc nhỏ vì cô là con gái, sư phụ tiện chăm sóc nên bà thường giúp đỡ. Dù cô nhớ rõ từng chuyện, nhưng gương mặt quen mắt khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Lê Kiến Mộc mỉm , đẩy cửa xe bước xuống:
“Bác gái Triệu vẫn như ngày xưa , dạo bác khỏe ạ?”
“Khỏe chứ con, bác ăn uống lắm.” – bà hồn hậu, khi kiểm tra thấy con ch.ó thì đặt nó xuống, vỗ vỗ tay phủi bụi – “Sáng nay Cương Tử nhà bác mang về hai con cá, bác nghĩ để cũng phí nên hết luôn. Món đó con thích ăn nhất hồi nhỏ mà, để bác múc cho con một bát đem về.”
“Bác gái, chuyện đó để ạ. Tụi con còn chút việc, để con về nhà .” – Lê Kiến Mộc khẽ , vẫn giữ lễ phép và nhẹ nhàng.