Bà Triệu lúc mới sực nhớ đến chuyện – chiếc xe suýt đụng trúng chó nhà bà. Bà liếc dãy xe nối đuôi phía , hạ giọng hỏi:
“Này con, mấy là đấy? Không là ông nội con đoán mệnh cho , giờ họ kéo đến tìm con tính sổ đấy chứ?”
Lê Kiến Mộc nhịn :
“Không bác gái, chuyện mà kể thì dài lắm.”
“Thế thì con ngắn thôi. Trẻ con dễ dụ lắm, nhỡ lừa thì ? Để bác thử xem mấy đáng tin .”
Lê Kiến Mộc liếc về phía . Hoắc Uyển và Lê Thanh Thanh xuống xe, chờ bên lề đường. Còn Lê Trung Đình vì đang lái nên vẫn trong xe.
Cô sang bác gái Triệu, nhẹ nhàng giải thích:
“Bác gái, bác còn nhớ cháu là do sư phụ nhặt về đúng ? Bọn họ là ba ruột và nhà của cháu đó ạ.”
Bác gái Triệu Hoắc Uyển sang Lê Kiến Mộc, ánh mắt đầy ngạc nhiên và nghi hoặc, lẩm bẩm:
“Thật sự là… cũng chút giống đấy!”
Lê Kiến Mộc gật đầu chắc chắn: “Dạ, đúng là giống ạ!”
Bác gái Triệu thì mừng rỡ, hai tay vỗ , gần như giấu nổi niềm vui:
“Ai chà, thì quá ! Ông Lê mà chuyện chắc sẽ mừng phát mất! Đây đúng là chuyện , chuyện lớn đấy!”
Nói bà nắm tay Lê Kiến Mộc kéo , giọng đầy hồ hởi:
“Đi thôi, để bác dẫn cháu đến gặp lão Lê. Bác xem thử mặt ông nở tí nào .”
Bác gái lắc đầu kể tiếp, giọng phần trách móc mà vẫn đầy yêu thương:
“Cháu , từ ngày cháu lên Bắc Thành học, lão Lê buồn thấy rõ. Ngày nào cũng mặt dài như mặt con lừa, gặp ai cũng chẳng thèm chuyện, suốt ngày rúc trong phòng. Nếu thỉnh thoảng còn thấy ông sân phơi quần áo thì bác cũng tưởng ông chuyện gì .”
“Giữa trưa bác nhắc ông lấy cá rán, mà đến giờ vẫn thấy . là già tính khí càng khó chịu, chỉ cháu mới trị nổi ông thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/531.html.]
Lê Kiến Mộc mà trong lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ, cứ thấy gì đó đúng.
Nhà nguyên chủ ở ngay nhà bác gái Triệu, nhưng trong hẻm nhỏ, thông đường lớn nên xe .
Vì , Lê Trung Đình và mấy đàn ông thì tìm chỗ đỗ xe và xách đồ, còn Lê Thanh Thanh cùng Hoắc Uyển với bác gái Triệu và Lê Kiến Mộc.
Hoắc Uyển cố ý sát gần, lắng câu chuyện, chợt lên tiếng phụ họa:
“Ông cụ sống quen với Mộc Mộc , giờ nhà chỉ còn một , chắc là thích nghi kịp. sẽ đỡ hơn, nhà đông , cũng vui vẻ hơn.”
Bác gái Triệu liếc bà một cái đầy ẩn ý, giọng mang theo chút nghi ngờ:
“Vậy… mấy còn định đón lão Lê về ở nữa ? Không định cắt đứt liên hệ với bên ?”
Mộng Vân Thường
Hoắc Uyển vội vàng xua tay, nghiêm túc đáp:
“Không thể chuyện đó bác ạ! Ông vất vả nuôi Mộc Mộc khôn lớn, bọn cháu thể chuyện thất đức như thế chứ.”
Nghe , bác gái Triệu mới nhẹ nhõm thở một .
Bà Hoắc Uyển, thấy nụ rạng rỡ thêm phần chân thành, thái độ cũng dần thiện hơn, thậm chí còn chịu khó bắt chuyện.
Hoắc Uyển nhanh chóng nắm bắt cơ hội, bắt đầu hỏi han về những chuyện của Lê Kiến Mộc khi còn nhỏ.
Nhiều năm vắng mặt trong cuộc sống của con gái, Hoắc Uyển giấu nổi tò mò, với bà, bất cứ mẩu ký ức nào về Mộc Mộc cũng đều quý giá.
Bác gái Triệu vốn tính cởi mở, thương Tiểu Lê nên cũng ngần ngại, nhớ gì kể nấy:
“Nhóc Tiểu Lê nhà từ nhỏ hiểu chuyện, gì cũng ngăn nắp, gọn gàng. Con bé ít , thích mà cũng chẳng , chẳng giống đám nhóc nghịch như khỉ trong thôn. cũng nhờ cái tính điềm đạm đó mà nó mới đậu đại học Bắc Thành.”
“Con bé là sinh viên đại học đầu tiên của cả thôn đấy! Lúc trưởng thôn còn tính kêu gọi góp tiền cho nó học, nhưng lão Lê chịu, ông nhà tiền, cần ai giúp. Thế là thôi. Tiểu Lê vẫn là niềm tự hào lớn nhất của cả thôn .”
“À, còn một chuyện nữa—Tiểu Lê sợ lửa. Không giờ cháu còn nhớ , hồi nhỏ cháu rừng nhặt củi, vô tình gặp đám nhóc trốn trong rừng nướng khoai. Chẳng may suýt nữa đốt cháy cả khu rừng. Cháu lúc đó nhốt trong rừng, may mà ông nội kịp chạy tới cứu . Về nhà dưỡng thương nửa năm trời.”
“Sau vụ đó, ông nội tức đến mức từng nhà mắng vốn, từ đó cho cháu đụng đến lửa nữa. Mấy đứa nhỏ lớn lên hút thuốc, cứ thấy cháu từ xa là lập tức giấu bật lửa, dám bật mặt.”
Bác gái kể bật , như nhớ chuyện cũ thú vị.