Thiên Kim Huyền Học Lại Đi Livestream Bốc Gạch - 689

Cập nhật lúc: 2025-04-15 13:51:13
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không phát hiện được điều gì bất thường quá lớn, sau khi đi một vòng, Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành liền cáo từ rời đi.

Chủ nhiệm đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ không hiểu nổi, chỉ biết nhìn theo bóng hai người dần khuất sau chiếc xe ô tô.

Trong xe, Tiêu Thành vừa lái vừa nghi ngờ hỏi:

"Lê đại sư, thật sự không nhìn ra được gì sao? Đám người của đội trưởng Tiêu chắc chắn không ở nơi này à?"

"…Dừng xe." Lê Kiến Mộc bỗng nhiên lạnh giọng ra lệnh.

Tiêu Thành giật mình, vội vàng đạp phanh.

Ngay sau đó, Lê Kiến Mộc đẩy cửa xe bước xuống, không nói thêm lời nào.

Ở phía bên kia, chủ nhiệm cũng vừa mới rời khỏi cổng bệnh viện chưa được bao xa thì lập tức quay người chạy ngược lại, dáng vẻ cực kỳ vội vã. Ông ta lao thẳng đến văn phòng viện trưởng.

"Viện trưởng! Cảnh sát rời đi rồi!"

Một ông lão đang ngồi bên trong ngẩng đầu lên, bình thản hỏi:

"Không điều tra ra chuyện gì đúng không?"

"Không, hoàn toàn không. Hai người họ chẳng giống đang kiểm tra thiết bị hay điều tra gì cả, chỉ đi lòng vòng rồi về. Tôi thật sự không biết họ đến để làm gì."

Viện trưởng gật đầu:

"Vậy là tốt. Nếu không có vấn đề thì cứ như thế. Nếu thực sự có chuyện gì, chúng ta sẽ phối hợp chỉnh đốn, cải cách triệt để. Hai ngày tới, anh hãy cho người kiểm tra nghiêm ngặt hệ thống thoát hiểm, các thiết bị phòng cháy chữa cháy, và những nguy cơ tiềm ẩn khác trong bệnh viện. Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện năm xưa tái diễn thêm một lần nào nữa."

"Viện trưởng yên tâm, tôi hiểu rõ rồi."

Chủ nhiệm vừa định xoay người rời đi thì lập tức sững người tại chỗ.

Lê Kiến Mộc đứng ngay cửa, ánh mắt điềm tĩnh nhìn họ, thản nhiên cất tiếng:

"Xin lỗi, tôi quên gõ cửa."

Chủ nhiệm trợn tròn mắt: "Cô… Cô không phải đã đi rồi sao?"

Viện trưởng nhíu mày, nghi hoặc đứng lên: "Đây là ai?"

"Viện trưởng, đây chính là một trong hai cảnh sát vừa rồi."

Viện trưởng thoáng kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy Lê Kiến Mộc điềm đạm hỏi:

"Vậy hai vị có rảnh rỗi kể cho tôi nghe một chút về chuyện đã xảy ra năm đó không?"

Bên trong khu phòng bệnh.

Dư Tiểu Ngư vừa được bác sĩ Vưu đưa về. Mới đến gần cửa phòng thì đã thấy y tá Tiểu Văn vội vã chạy tới, mặt đầy lo lắng.

"Bác sĩ Vưu! Người bệnh—Hửm?" Cô ta vừa mở miệng thì liền nhận ra người bệnh kia đang đi cùng bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/689.html.]

Bác sĩ Vưu đẩy gọng kính, dịu dàng cười:

"Không sao, người đã trở về rồi. Vất vả cho chị Tiểu Văn quá."

Dư Tiểu Ngư xấu hổ gãi đầu, ngượng nghịu nói:

"Xin lỗi chị y tá, tại em tò mò quá… Em không biết nơi này là bệnh viện tâm thần, cứ tưởng là…"

Câu sau còn chưa dám nói ra, nhưng ai cũng hiểu anh ta định nói gì.

Tiểu Văn hừ nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn anh ta, tuy vậy giọng nói cũng bớt nghiêm khắc:

"Thôi, lần này coi như bỏ qua. Nhưng mà cậu vẫn đang bị thương, tốt nhất là mau về phòng nghỉ ngơi."

"Vâng, vâng! Em chắc chắn sẽ nghe lời bác sĩ! À… Bác sĩ Vưu, tôi về phòng nghỉ trước nhé. Chờ khỏe lại rồi, tôi sẽ đến tìm anh trò chuyện."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Bác sĩ Vưu mỉm cười gật đầu, vẫn giữ vẻ nhã nhặn lễ độ.

Nhưng ngay khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, nụ cười ngờ nghệch của Dư Tiểu Ngư lập tức biến mất.

Tóc dài, dáng vẻ trung tính!

Không sai vào đâu được—chính là diện mạo mà Lê đại sư từng mô tả về hung thủ dụ dỗ người ta tự sát!

Bọn họ… đã xâm nhập vào tận sào huyệt của tên biến thái này rồi sao?

Tiêu Tề thấy Dư Tiểu Ngư quay trở lại, ánh mắt đầy nghi hoặc. Anh vừa định hỏi thì ngoài cửa bỗng xuất hiện hai bóng người lướt qua. Ngay sau đó, cánh cửa bị khóa lại.

Tiêu Tề nhíu mày, cố giữ bình tĩnh, chờ hai người kia rời đi hẳn mới lên tiếng:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dư Tiểu Ngư nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, giọng khẽ khàng:

"Đội trưởng Tiêu, e là chúng ta chỉ có thể chờ cứu viện."

Nếu không phải chân bị thương không thể cử động, có khi Tiêu Tề đã đá cho anh ta một cú.

"Cảnh sát mà cũng nói mấy lời chán nản như thế à? Nói rõ ra xem, cậu ra ngoài rốt cuộc phát hiện được gì?"

Dư Tiểu Ngư nghiêm túc hơn, đáp:

"Nơi này đúng là bệnh viện tâm thần. Ngoài tòa nhà chúng ta đang ở, còn hai tòa khác. Một tòa là khu bệnh nhân, tòa còn lại tôi chưa tiếp cận được."

"Tôi gặp một bác sĩ, anh ta họ Vưu. Diện mạo cực kỳ khớp với miêu tả của hung thủ trong vụ án tự sát mà Lê đại sư từng nhắc tới—nam sinh nữ tướng."

"Khi Lê đại sư livestream, từng đụng phải một quỷ hồn tài xế tự sát, đồng thời miêu tả hung thủ là người có dáng vẻ trung tính, khó phân biệt nam nữ. Hình ảnh trong camera cũng từng cho thấy bóng dáng đưa thuốc màu cho Đinh Vân có dáng người như phụ nữ, nhưng thực ra là đàn ông."

"Mà hiện giờ, những đặc điểm đó đều khớp với bác sĩ Vưu."

Anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Vả lại, tuy bệnh viện này cố tình tạo cảm giác bình thường, nhưng tôi quan sát thấy số lượng bệnh nhân đông kinh khủng, trong khi y bác sĩ lại cực kỳ ít."

"Những bệnh nhân đó… ở tầng một của tòa nhà bên kia, hoàn toàn không có trật tự gì cả, chạy loạn khắp nơi. Nhưng dù loạn đến mức nào, họ cũng không thể rời khỏi tòa nhà. Giống như bị nhốt trong một chiếc lồng vô hình—không thể thoát ra."

Loading...