Lê Kiến Mộc dẫn Triệu Song rời khỏi tòa 16, thẳng đến khu rừng nhỏ bên cạnh ký túc xá.
Triệu Song do dự một lát, cẩn thận hỏi:
"Bạn học Lê, lúc cô cô tới gì, đúng ?"
Lê Kiến Mộc đáp, chỉ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bên chân Triệu Song.
Bóng tối âm u trong khu rừng khiến gian xung quanh trở nên lạnh lẽo. Ở nơi , sinh vật hắc ám chỗ để che giấu.
Ngay sát chân Triệu Song, cách nửa thước, một con mèo đen đang nhe răng trợn mắt với Lê Kiến Mộc.
Triệu Song chờ mãi thấy cô trả lời, nhưng nhận ánh mắt khác thường của đối phương. Cô lập tức cảnh giác, cúi đầu xuống chân .
Chỉ một giây , Triệu Song hoảng hốt hét lên, cả bật nhảy , hoảng loạn chạy tới nép sát bên Lê Kiến Mộc.
"Bạn… bạn học Lê! Thứ đó vẫn còn ở đây ? Cô cứu với! Cô cứu !"
Lê Kiến Mộc bình tĩnh thu ánh mắt, chậm rãi :
"Trước hết, kể chuyện xảy trong tiệm lúc chiều ."
Thấy cô vẫn bình thản như , Triệu Song mới dần trấn tĩnh .
"Buổi chiều cũng chuyện gì lạ cả. Hôm nay là ngày nhập học của tân sinh viên, khách đến quán đông. Ông chủ sợ nguyên liệu đủ để bán cho buổi tối, nên sáu giờ ngoài mua thêm thực phẩm."
"Lúc đó đang trong bếp, bất ngờ thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Bà chủ lập tức chạy . Khi theo , liền thấy ông chủ ngã xuống ngay cửa quán."
Nói đến đây, dường như nhớ điều gì, Triệu Song mở to mắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/70.html.]
" nhớ ! Khi là cuối cùng rời khỏi bếp, thấy tiếng mèo kêu! lúc đó quán quá loạn, nào là gọi cấp cứu, nào là tính tiền cho khách, còn tiếng bà chủ … để ý lắm. đó… đó thấy—"
Cô rùng , sắc mặt tái nhợt.
"Mèo… và chó… chúng trốn trong tủ đông, trông vô cùng dữ tợn. Chúng lao dọa sợ đến mức chạy bán sống bán chết. Không chỉ , bộ lông của chúng… giống như lột , khắp nơi là máu…"
Triệu Song càng , giọng càng run rẩy. Trên đường đến đây, cô cố gắng gạt hình ảnh khỏi đầu, nhưng lúc , nó như một lưỡi d.a.o bén cắt thẳng dây thần kinh của cô .
Cô nắm chặt cổ tay Lê Kiến Mộc, hốt hoảng hỏi: "Những gì thấy… là ảo giác đúng ? Thật sự ma? Không đúng, là mèo ma đúng ? Rốt cuộc nó là thứ gì ?"
"Chỉ là oán khí của những con vật nhỏ hành hạ đến chết."
Giọng của Lê Kiến Mộc nhẹ bẫng, cô đẩy tay Triệu Song , dùng ngón trỏ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô một cái.
Như một làn gió mát lành thổi qua, trái tim đang run rẩy của Triệu Song bỗng chốc dịu mấy phần. Khi cô lấy chút bình tĩnh, mắt chỉ còn khuôn mặt thản nhiên của Lê Kiến Mộc.
" tại oán khí đó tìm ? từng g.i.ế.c chó, cũng chẳng hại con mèo nào cả..."
Đột nhiên, như nghĩ điều gì đó, Triệu Song trợn tròn mắt, kinh hãi Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc gật đầu: " , thịt xiên trong quán của cô là thịt chó, thịt mèo."
"Nôn..."
Không thể chịu nổi, Triệu Song đầu nôn thốc nôn tháo.
Những nguyên liệu trong quán chỉ bán cho khách mà nhân viên cũng ăn. Bọn họ còn từng cảm thán rằng ông chủ thật hào phóng khi cho nhân viên ăn miễn phí.
Mộng Vân Thường
bây giờ, nghĩ đến việc ăn thịt chó, thịt mèo suốt hơn một năm, Triệu Song cảm thấy lạnh toát.
Những mảnh ký ức vụn vặt bỗng ùa về.