Ví dụ như, nguyên liệu trong tiệm luôn do ông chủ tự "nhập hàng". Những miếng thịt mang về thường chỉ to cỡ nắm tay một đứa trẻ, hơn nữa ướp gia vị sẵn, thể phân biệt là thịt gì.
Hay như việc, ông chủ và bà chủ bao giờ ăn thịt xiên của quán. Lúc , nhân viên từng mời hai thử, nhưng bọn họ chỉ , bảo rằng lớn tuổi , ăn mấy thứ dầu mỡ quen.
Mộng Vân Thường
Giờ ngẫm , rõ ràng họ sớm sự thật.
Càng nghĩ, Triệu Song càng buồn nôn, cô cúi , tiếp tục nôn khan.
Lê Kiến Mộc tán cây, ánh mắt lướt qua con mèo đen bên chân Triệu Song.
Dù chỉ còn là hồn thể, con mèo vẫn linh tính. Nó nhảy vọt ngay khi thấy Triệu Song nôn, đôi mắt tràn đầy ghét bỏ.
Lê Kiến Mộc chạm ánh mắt nó, mèo đen lập tức xù lông, đầu, hung dữ "meo" một tiếng với cô.
Không nhịn , cô bật .
Con mèo , khi còn sống chắc hẳn chủ nhân cưng chiều lắm.
Nghe thấy tiếng , Triệu Song nghi ngờ lỗ tai vấn đề.
Cô nôn đến mức còn sức vững, mà bạn học Lê vẫn ư?
Lau miệng, cô ngập ngừng về phía Lê Kiến Mộc.
tiếc là, lúc Lê Kiến Mộc thu biểu cảm, gương mặt lạnh nhạt như thường.
Triệu Song chịu đựng cơn buồn nôn, dè dặt hỏi: "Bạn học Lê, đám chó mèo đó… thật sự tìm báo thù ? chuyện liên quan gì đến mà! từng hại chúng, đây còn thịt xiên là thịt chó, thịt mèo nữa. Cô… thể giúp ?"
Cô hành hạ động vật, càng quyết định nguồn hàng của quán.
Nếu tận mắt thấy, tận tai những tiếng mèo kêu ai oán , lẽ cô còn thể dửng dưng mà rằng "oan đầu, nợ chủ", chuyện chẳng liên quan gì đến .
vấn đề là, đám chó mèo đó tìm đến cô .
Lê Kiến Mộc chút do dự gật đầu, đưa cho cô một lá bùa bình an: "Được thôi, hai ngàn tệ."
"Hả?" Triệu Song ngẩn , tưởng nhầm.
Lê Kiến Mộc vẫn giữ nguyên giọng điệu dửng dưng: "Cầm bùa , ngày mai đến quán xin nghỉ việc. Sau đó, đám oan hồn sẽ tìm cô nữa."
Triệu Song chằm chằm lá bùa trong tay cô, môi mím chặt.
Hai ngàn tệ…
Với cô mà , đây là tiền hề nhỏ. Một tháng, cô tiêu đến bảy trăm, tiền đủ cho cô sống hai, ba tháng.
Cô chần chừ, cố gắng tìm một cái cớ: "Không Huyền Sư các cô nên bảo vệ chính nghĩa, tiêu diệt tà ám ? Trên tivi diễn như mà?"
Không ngờ, Lê Kiến Mộc chẳng thèm thêm một lời, chỉ cất bùa bình an , xoay rời : "Bớt xem phim ."
Nếu , dễ thấu cái sự ngây thơ và ngu ngốc trong mắt.
Triệu Song há miệng, định gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Hai ngàn tệ… cô thực sự nỡ bỏ .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/71.html.]
Lê Kiến Mộc trở ký túc xá, bước cảm thấy bầu khí gì đó là lạ.
Trịnh Linh nháy mắt với cô một cái.
Lê Kiến Mộc nhướng mày, hiệu hỏi "Gì cơ?"
Trịnh Linh vẻ thần bí, liếc mắt về phía đám bạn cùng phòng.
tiếc, Lê Kiến Mộc vẫn hiểu.
Trương Văn Tĩnh ở đây, Cát Tân Nguyệt len lén liếc mắt Lê Kiến Mộc, ánh mắt như như lộ vẻ thận trọng.
Lê Kiến Mộc nhướng mày, cảm giác gì đó đúng.
Cô bước tới bàn của , phát hiện chiếc ba lô động . Đôi mắt cô trầm xuống, đầu thẳng về phía Lê Thanh Thanh.
Lê Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng, hắng giọng :
“Chuyện đó... Mình nghĩ . Bùa bình an là quà chuẩn cho bạn cùng phòng, nếu nhận thì phép, nên ở đây, tự lấy một cái.”
Lê Kiến Mộc gì, chỉ nhạt, ánh mắt vẫn chằm chằm cô .
Lê Thanh Thanh đến mức chột , nhưng vẫn cố cứng rắn:
“Thật sự chỉ lấy một cái! Bọn họ thể chứng cho ! Ngoài bùa bình an , đụng đồ gì khác của hết! Không tin thì cứ kiểm tra !”
Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Mình tin.”
Cô chỉ cảm thấy cô nàng khi xù lông lên chút thú vị.
Không vì , bộ dạng bối rối của Lê Thanh Thanh, cô thấy buồn .
Không thêm gì nữa, Lê Kiến Mộc tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Giường ký túc xá là kiểu giường bàn, phía bàn đèn học và một vài ô nhỏ để đồ. Cô mở vali , đồ đạc bên trong chất đầy. Đây đều là những thứ Triệu Cương chuẩn cho cô, bản cô cũng rõ những gì.
Vừa dọn dẹp, Lê Kiến Mộc :
“ mà đừng tự ý đụng đồ của . Bùa bình an thì , nhưng nếu là loại bùa tính công kích thì sẽ nguy hiểm cho các .”
Ba còn ngẩn .
Lê Thanh Thanh cau mày: “Bùa tính công kích?”
“Ừm. Như lôi phù, hỏa phù, bùa ngự quỷ chẳng hạn.”
Ba cô gái , vẻ mặt hoang mang.
Trịnh Linh nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi: “Tiểu Lê... nhà gì ?”
Lê Kiến Mộc liếc bọn họ, chậm rãi đáp:
“Mở đạo quán.”
Tuy bây giờ đạo quán hoang tàn, còn ai đến dâng hương nữa.
Cát Tân Nguyệt hỏi: “Vậy mấy lá bùa cũng là từ đạo quán nhà ?”