Sắc mặt Lê Kiến Mộc hơi thay đổi, đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm nhận được chút động tĩnh bên ngoài. Cô dứt khoát trở mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ, hơi thở vẫn đều đặn không loạn nhịp.
Đồng thời, một người giấy nhỏ từ trong tay áo nhẹ nhàng chui ra, im lặng rời khỏi phòng. Nó dán sát đất, lặng lẽ trượt tới cửa, quả nhiên thấy không xa ngoài sân đã xuất hiện một nhóm người tuần tra từ lúc nào.
Người giấy nhỏ nhờ vóc dáng bé xíu và ánh trăng nhợt nhạt, dễ dàng tránh thoát ánh mắt của đám người kia rồi nhanh chóng rút lui.
Tại Hoa Tiêu Tông, người dự thi mang số hiệu mười bảy - Từ Nguyên - vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với người khác, đang chuẩn bị đi nghỉ. Vừa bước vào phòng, đột nhiên một sợi dây mây sắc bén như lưỡi d.a.o lao thẳng tới tấn công.
Sắc mặt Từ Nguyên lập tức biến đổi, thân hình theo bản năng lùi nhanh về sau, miệng hô lớn:
"Sư phụ!"
Một bóng người lập tức xuất hiện – Hoa trưởng lão vừa mới rời đi chưa xa, nghe tiếng liền vội vàng quay lại. Vừa thấy sợi dây mây kia, ông không cần suy nghĩ, lập tức điều động linh lực đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một đoạn dây mây lẫn theo lá cây rơi xuống đất. Dây mây như bị đau, co rút lại rồi vọt qua cửa sổ phía sau mà chạy trốn.
"Loại đạo chích vô danh từ đâu tới! Cút ra đây cho ta!" – Hoa trưởng lão quát lên, lập tức đuổi theo, nhưng chỉ thấy cửa sổ trống trơn, bóng dáng kẻ thù đã mất hút.
Không cam lòng, ông mở tung cửa sổ, phóng người nhảy ra ngoài.
"Đứng lại! Yêu vật! Đừng mơ tác oai tác quái!" – giọng nói ông vang vọng trong màn đêm.
Từ Nguyên lo lắng chạy theo sau, kêu to:
"Sư phụ! Đừng đuổi theo! Nguy hiểm lắm!"
Nhưng bóng dáng của Hoa trưởng lão đã mất dạng trong rừng cây tối om.
Thực lực còn yếu, Từ Nguyên chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phương hướng sư phụ biến mất. Anh ta thấp giọng lẩm bẩm:
"Dây mây đó... là thứ gì vậy?"
Không ngờ vừa quay lưng, sau gáy bỗng lạnh toát – một sợi dây mây khác lặng lẽ xuất hiện, siết chặt lấy cổ anh ta. Đôi mắt Từ Nguyên trợn tròn, vội vàng dùng tay kéo dây ra, giãy giụa hết sức, nhưng thân thể hoàn toàn không có chút lực nào.
Ngay trong khoảnh khắc anh ta tưởng rằng mình đã c.h.ế.t chắc, thì một luồng sáng trắng chợt lóe lên trước mắt. Một đường kiếm khí xẹt qua – dây mây lập tức bị c.h.é.m đứt.
Từ Nguyên rơi mạnh xuống đất, ho khan từng trận, thở hổn hển như sắp nghẹt thở. Một lúc sau, tầm nhìn mới dần rõ ràng.
Trước mặt anh ta là một người giấy nhỏ chưa bằng lòng bàn tay, đứng đó lặng lẽ nhìn anh.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Bên ngoài cửa sổ, giọng nói quen thuộc vang lên:
"Từ Nguyên! Con không sao chứ? Đáng chết, ta bị yêu vật dụ đi mất! May mà con vẫn bình an!"
Hoa trưởng lão từ bên ngoài trèo trở lại, nét mặt hoảng hốt vội nâng đồ đệ dậy.
"Huyền Ý Môn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Môn phái đứng đầu thiên hạ mà bây giờ để đủ loại tà vật trà trộn vào được? An toàn cơ bản nhất cũng không bảo đảm, còn dám tổ chức cái gọi là đại hội giao lưu gì đó!"
Ông nhìn Từ Nguyên từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/749.html.]
"Con ổn chứ? Vừa rồi lại bị dây mây tấn công à? Nhưng con lại cắt đứt được nó? Đúng là khá lắm!"
Từ Nguyên lấy lại bình tĩnh, giọng vẫn còn run nhẹ, kéo ống tay áo sư phụ:
"Sư phụ... không phải con... là... là cô ấy..."
Hoa trưởng lão kinh ngạc, ánh mắt rơi xuống người giấy nhỏ dưới đất. Ông nheo mắt, vừa nhìn vừa trầm ngâm, nghi hoặc hỏi:
"Người giấy này... là của ai? Sao lại tùy tiện chạy loạn? Còn dọa cả người ta muốn đứng tim! Không biết trong đại hội không thể tùy tiện thi triển thuật pháp sao?"
Người giấy nhỏ ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng:
"Nếu tôi không 'chạy loạn', e là đồ đệ của ông đã c.h.ế.t rồi."
Hoa trưởng lão ngẩn ra, giọng kia nghe vô cùng quen tai. Ông ta cẩn thận dò hỏi:
"Chẳng lẽ là... Lê đại sư?"
Người giấy nhỏ gật đầu.
Hoa trưởng lão hít sâu một hơi, lập tức đổi giọng:
"Trời đất ơi, đúng là cô thật! Lê đại sư à, nửa đêm không ngủ, sao lại hóa thân thành người giấy đi lang thang thế? Còn rảnh rỗi quá mức đấy!"
Người giấy nhỏ vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy từng trận lạnh lẽo len vào da thịt.
"Tôi ra ngoài khi trời chưa đến canh ba. Lúc đi ngang qua bảy căn phòng, đã thấy sáu người tử vong. Đồ đệ của ông vốn là người thứ bảy."
Nghe vậy, sắc mặt Hoa trưởng lão lập tức nghiêm túc hẳn, ông nhìn Từ Nguyên rồi lại quay sang người giấy, giọng trầm xuống:
"Nếu ta nhớ không lầm... thì vũ khí của Lê đại sư hình như cũng là dây mây?"
Người giấy nhỏ đáp:
"Cho nên, có lẽ lần này nước bẩn lại muốn đổ lên đầu tôi rồi."
Hoa trưởng lão im lặng một lúc lâu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng gào khóc từ các môn phái vang vọng cả núi rừng, khiến chim chóc cũng giật mình bay loạn. Khắp nơi đều là âm thanh oán trách phẫn nộ:
"Là ai? Rốt cuộc là kẻ nào làm!"
"Đồ nhi của ta! Là ai hại c.h.ế.t đồ nhi của ta!"
"Thật lớn gan!"
Rất nhiều đệ tử các môn phái tử vong một cách kỳ lạ trong đêm. Nguyên nhân tử vong đều giống nhau – bị dây mây siết cổ. Tại hiện trường chỉ còn sót lại vài mảnh lá cây và dấu vết dây leo.
Trong đại điện Huyền Ý Môn, vẻ mặt các trưởng lão đều nghiêm trọng. Đại trưởng lão của Song Phong Hội tay cầm đoạn dây mây vừa thu được, ánh mắt thâm trầm.