Từ đầu đến cuối, Lê Kiến Mộc vẫn lơ lửng giữa trung, hình nhẹ nhàng như lá liễu, linh lực phóng liên tục như chẳng cần đắn đo. Nhiều đến trợn tròn mắt, khỏi nghi ngờ.
"Không thể nào... Linh lực của Lê đại sư vẫn cạn ? Từ nãy giờ qua bao lâu, mà khí tức vẫn dồi dào như thế?"
"Thật sự quá kỳ lạ... Một thể duy trì trạng thái chiến đấu lâu như , chẳng lẽ là do cô ... giới hạn?"
Một tu sĩ khác lo lắng thở dài:
Mộng Vân Thường
"Nếu Lê đại sư đánh bại con quái đó thì chúng ? Người của Huyền Ý Môn cũng chẳng thấy ... Lẽ nào tất cả đều bỏ mặc?"
"Ôi ơi... tốn bao nhiêu công sức mới chọn tham gia hội giao lưu , mong mở mang kiến thức, ai ngờ giờ mở mang… cả đường chết!"
Một tử Huyền Ý Môn nhịn lên tiếng trấn an:
"Yên tâm ! Trưởng lão của chúng nhất định sẽ xuất hiện. Họ sẽ cách giải quyết!"
lời đó chẳng mang chút tin tưởng nào. Những xung quanh chỉ liếc mắt , lắc đầu ngao ngán.
Trước , Huyền Ý Môn là danh môn chính phái, ai ai cũng kính trọng. kể từ đại hội giao lưu , những trẻ tuổi dần thấy vỡ mộng.
"Thì Huyền Ý Môn cũng chỉ đến thế... Không thần thánh, công bằng như trong tưởng tượng..."
"Chưởng môn của Huyền Ý Môn còn bắt tay với tà ám, thì còn gì để nữa?"
Khi tấm chắn pháp khí phá hủy, đám tu sĩ khỏi liếc mắt sang tử Huyền Ý Môn vẫn còn ngẩng đầu ngạo nghễ. Ánh mắt của họ chứa đầy khó chịu và thất vọng.
"Hừ, may mà Lê đại sư! Nếu thì giờ chắc chúng biến thành đồ ăn cho hung thú . Chủ nhà tổ chức đại hội mà ngay cả an cho khách mời cũng bảo vệ nổi, còn kiểu gì?"
Một khác châm biếm:
"Thôi , thấy vốn chẳng tính toán bảo vệ chúng . Biết đại hội là cái bẫy, gom hết tới thả hung thú ăn thịt từng đứa!"
"Cũng lý. Chưởng môn cấu kết với tà đạo, chẳng chừng cái gọi là đại trận bảo vệ núi chính là để giam chúng trong đây, dâng lên mồi cho con quái vật ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/771.html.]
Những lời đ.â.m thẳng tim gan, khiến đám tử Huyền Ý Môn đỏ mặt tía tai. Một cắn răng phản bác:
"Không như ! Huyền Ý Môn chúng thật sự tổ chức một đại hội giao lưu !"
liền mỉa mai ngay:
"Vậy giải thích thử xem, hung thú từ mà ? Nó rõ ràng mạnh hơn cả tà ám, chẳng phân biệt ai, thấy là ăn. Chẳng lẽ trưởng lão các gì cả? Thật nực ."
" đó! Nói chừng chính các trưởng lão của mấy là kẻ , dựng lên trận pháp nhốt chúng , ung dung ở ngoài xem cảnh chúng ăn sống!"
"Không ! Trưởng lão của Huyền Ý Môn tuyệt đối chuyện đó!" – Một tử gần như bật , nước mắt lưng tròng.
Thế nhưng, trong ánh mắt những , lời đó chút sức thuyết phục nào. Một vài trong nội bộ Huyền Ý Môn bắt đầu chao đảo lòng tin, thì thầm tự hỏi:
"Chẳng lẽ... chúng thật sự bỏ rơi?"
"Không thể nào... Sư tỷ tìm các trưởng lão, chắc chắn sẽ ngay thôi. Chuyện chỉ là hiểu lầm... nhất định là hiểu lầm!" – Vân Dật cố gắng trấn an , cũng như trấn an chính .
những lời đó giống như gió thoảng bên tai, chẳng ai tin nữa.
Ở một góc khác, Lê Thanh Thanh cạnh Vô Đạo và Chu Tiền Tiền. Họ tham gia cuộc tranh luận đang rối loạn.
"Haizz... Cậu thấy Lê đại sư thể đánh thắng ?" – Chu Tiền Tiền nhíu mày, vò đầu rối rắm. Tu vi của quá thấp, nhiều lúc còn thấy rõ động tác của Lê Kiến Mộc, chỉ ngây ngốc .
Lê Thanh Thanh thì khác. Ánh mắt cô dán chặt ảnh Lê Kiến Mộc giữa trung, rời một giây.
"Chắc chắn là . Đó là Lê Kiến Mộc mà."
"Ơ... còn gì nữa?" – Chu Tiền Tiền tò mò hỏi.
"Hung thú ... chính là Tàng Thư Các của Huyền Ý Môn biến thành. Cậu xem, nếu Lê Kiến Mộc đánh bại nó, khi nào sách vở trong đó cũng 'rụng' ?"
Chu Tiền Tiền há hốc miệng, mặt ngơ ngác.
Những đang ồn ào bên cạnh, tới đó cũng hẹn mà cùng sang, ánh mắt đầy tò mò.