Lê Niên Tây tuổi còn trẻ, trải qua nhiều sóng gió, thấy ông chủ quầy vẻ thành thật, gì cũng tin răm rắp, nên cuối cùng theo lời ông mà sâu trong chợ.
Chẳng bao lâu , họ tới một quầy hàng sâu trong con phố nhỏ.
So với những sạp khác chỉ trưng bày một hai món lẻ tẻ, quầy hàng đến sáu món cổ vật bày biện chỉnh tề, lập tức thu hút ánh mắt ít . Khi nhóm Lê Kiến Mộc đến nơi, thấy vài đang xổm lựa chọn, trông náo nhiệt hơn hẳn những nơi khác.
Trong đám , gây chú ý nhất là một đàn ông gầy gò, dáng chắc nịch, đầu húi cua, đúng là Lê Kiến Mộc thấy đó. Hắn đang cầm một bức tượng gốm nhỏ, ngắm nghía trái sang hỏi chủ quán:
"Thứ giá bao nhiêu ?"
Chủ quán trả lời, chỉ im lặng , tỏ thái độ gì.
Người đàn ông đầu húi cua vẻ kiên nhẫn, bèn thẳng:
"Quá đắt , hai mươi vạn ?"
Chủ quán liếc một cái, thèm nhiều, thẳng tay giật món đồ:
"Đi , bán nữa."
Người đàn ông lập tức phản ứng:
"Ôi trời, thế chứ? Không đồng ý giá thì bàn , cũng chịu trả tiền, chỉ là mặc cả chút thôi mà! Chẳng ai cũng thương lượng như thế ?"
Vừa , định với tay lấy tượng gốm.
Chủ quán cố nhẫn nại, nửa che bàn tay, giơ một con khác bằng ngón tay.
Người đàn ông đầu húi cua nhíu mày:
Mộng Vân Thường
"Rốt cuộc ông thế nào đây?"
Chủ quán lúc nhịn nữa, bật dậy, gằn giọng:
"Cậu tới đây gây rối ?"
Gã đầu húi cua ngẩn , vẻ mặt hiểu chuyện gì xảy :
" gây rối chỗ nào? nghiêm túc mua món thật mà! Chẳng ông nên báo giá, mặc cả chút là bình thường mà? Ông im lặng , cứ giơ ngón tay loạn xạ, qua quấy rối?"
Câu phần lớn tiếng, vang vọng trong khí đặc quánh âm khí của chợ quỷ, khiến xung quanh đều đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/797.html.]
Một đàn ông trung niên cùng gã húi cua lập tức nhận chuyện , chen qua đám đông chạy đến.
"Trời ơi, tổ tông của ơi, nhỏ giọng chút , nhỏ giọng chút !" – ông gần như bốc khói, kéo tay gã húi cua , hạ giọng xin liên tục với chủ quán:
"Xin , xin ! Cậu là đầu tiên đến đây, quy củ, là của , tại giải thích rõ với … xin nhiều!"
Gã húi cua tuy vẻ phục, nhưng thấy cùng chắp tay xin hết mức, cũng phát tác nữa, chỉ lầm bầm:
"Quy củ gì mà lằng nhằng, chỉ mua một tượng gốm mà cũng lắm chuyện."
Người đàn ông trung niên kéo tay áo , lập tức ngậm miệng.
Ông trung niên xổm xuống, cầm lấy tượng gốm, thuần thục thương lượng giá cả với chủ quán. Cả hai chỉ dùng tay dấu, một lời, dường như đạt thỏa thuận ngầm.
"Lấy thẻ đây." – ông .
Gã húi cua lấy thẻ hỏi:
"Anh Trần, cuối cùng là bao nhiêu?"
"Ba mươi hai vạn."
Gã húi cua sững , trợn tròn mắt hét toáng:
"Gì cơ?! Đắt ? mua! Không mua nữa! Anh tới chợ quỷ thể nhặt đồ rẻ nên mới đến, giờ giá thì chẳng thiệt thòi quá ?"
Nói hừ lạnh một tiếng, xoay định rời .
Người đàn ông trung niên còn kịp giữ , chủ quán vốn đang xổm đất lập tức phắt dậy, giọng âm trầm:
" nhắc cho các một câu – ở chợ quỷ, giá là mua. Nếu ... sẽ trừng phạt."
Giọng như rót băng tai, khiến khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo, ẩm ướt, rùng .
Người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán. Một từng đến chợ quỷ từ , hình như qua điều , biểu cảm mặt đều trở nên vi diệu.
Hoa Cát bên cạnh Lê Kiến Mộc, lắc đầu cảm thán:
"Chậc chậc… nhiều năm thấy dám lật lọng ở đây. Xem chợ quỷ đón ít khách mới."
Chưa dứt lời, gã đầu húi cua bên nổi đóa:
"Cái gì mà giá là mua? Các gọi đây là ép buộc thì đúng hơn! Hơn nữa giá, là ông ! Có bản lĩnh thì tìm ông ! Trừng phạt gì chứ, buồn c.h.ế.t mất! Các tưởng đang đóng phim ? Ngoại trừ lúc nhỏ cha đánh, từng chịu phạt nào! Giờ là xã hội pháp trị , đừng mang mấy trò hù dọa rẻ tiền dọa !"