Lê Kiến Mộc ngẩng đầu . Gương mặt đầy tự tin, dù bận vẫn ung dung, ánh mắt như rõ mấy chữ: “Đợi cô mắc câu”.
Cô lạnh nhạt đáp:
"Không cược."
Nụ mặt Yến Đông Nhạc cứng :
"Sao ?"
"Anh tự tin như , lẽ là thông tin mà . Cược với chỉ thua thôi."
Yến Đông Nhạc đưa tay xoa mặt, than thở:
"Sớm thì giả vờ do dự một chút ."
Khí chất uy nghiêm ban nãy lập tức tan biến, đó là một vẻ đời thường, thậm chí chút lúng túng.
Lê Kiến Mộc vẻ mặt " màu" đó, khẽ bật .
Cách đó xa, Chu Tuấn Ngạn nhỏ giọng than thở với Lê Thanh Thanh:
"Thấy , thấy ? Anh mà, chẳng ý gì cả. Em từng thấy như bao giờ ?"
Lê Thanh Thanh cắn môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ rối rắm:
" mà… đó là chị gái em mà! Có khi nào là chú ba nhà họ Yến chỉ đơn thuần cảm thấy chị em tài giỏi, nên mới quý mến một chút thôi? Dù hai cũng coi như là cùng một giới, cùng một thế giới mà."
Chu Tuấn Ngạn gõ nhẹ trán cô, nể nang gì mà mắng:
"Ngốc! Chính là vì chú từng gặp ít cô gái trong giới huyền học, thế mà vẫn cứ đặc biệt với chị em, em thấy điều gì bất thường ?"
Lê Thanh Thanh nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
"Vậy thật ?"
Cô cúi đầu, ngẫm một chút.
Không chỉ là rạng rỡ với chị Lê Kiến Mộc của cô vài , chuyện dịu dàng hơn một chút, thỉnh thoảng mang vài món quà tới, đến nhà thăm hỏi nhiều hơn một chút thôi ?
Nghĩ nghĩ … cũng gì rõ ràng.
Chu Tuấn Ngạn hừ nhẹ, giọng chắc nịch:
"Anh là đàn ông, em cứ tin . Cậu — chú ba nhà họ Yến — tuyệt đối dạng tâm tư thuần khiết!"
Lê Thanh Thanh chớp mắt:
"Vậy nếu chú thực sự thích chị gái em thì ?"
Chu Tuấn Ngạn hỏi ngược, sững :
"Sao… là cái gì?"
"Thì nếu thật sự là như , cũng gì to tát ? Chúng cũng chuyện , trốn trong góc thầm thế ? Chuyện thể để khác ?"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/834.html.]
Chu Tuấn Ngạn im lặng vài giây, cẩn thận suy nghĩ.
Nói cho cùng, cũng chẳng chuyện gì đáng mất mặt…
"Cùng lắm thì nếu hai họ thật sự kết hôn, chúng gọi sẽ loạn bối phận một chút, chứ gì."
Lê Thanh Thanh , bật giễu cợt:
"Anh nghĩ nhiều quá ! Chị gái em đời nào thích chú , mà chú cũng chẳng xứng với chị em !"
Chu Tuấn Ngạn , mất hứng.
Tuy Yến Đông Nhạc thường xuyên trêu chọc , cũng ít khiến dở dở , nhưng trong lòng vẫn luôn coi là lợi hại nhất.
"Làm xứng? Anh thấy là quá xứng còn dư chứ…"
Lê Thanh Thanh khoanh tay ngực, vẻ mặt cao ngạo:
"Cái gì mà xứng! Chị em là đàn ông giỏi nhất thế giới mới xứng. Còn ? Cùng lắm miễn cưỡng lắm mới tạm gọi là mắt thôi. Hơn nữa…"
Một giọng bất ngờ vang lên từ phía cửa đại sảnh:
"Yến ."
Một phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, bước tới mặt Yến Đông Nhạc, nở nụ rạng rỡ.
Ánh mắt Lê Thanh Thanh lập tức sa sầm, nghiến răng:
"Ngay cả tư cách miễn cưỡng cũng !"
Người tới, chính là Chung Tử Ngưng.
Câu của cô khiến ít trong yến tiệc đưa mắt về phía Yến Đông Nhạc.
Yến Đông Nhạc liếc mắt Lê Kiến Mộc, ngắn gọn:
" một lát."
Lê Kiến Mộc mỉm nâng ly với , ánh mắt bình tĩnh dõi theo bóng lưng về phía Chung Tử Ngưng.
Chung Tử Ngưng cũng cô một cái, nhanh chóng thu ánh , sang dịu dàng với Yến Đông Nhạc.
Ngay mặt bao , hai rời khỏi đại sảnh.
Có bắt đầu bàn tán xôn xao:
"Cô tới gì ? Trước giờ từng nhà họ Yến qua gì với Chung gia mà?"
"Chậc, cũng chắc là hai nhà giao tình. Biết mấy trẻ bọn họ… âm thầm tình ý gì với chứ?"
"Ý bà là…"
"Anh hùng thì cũng khó qua ải mỹ nhân thôi mà!"
Không khí mờ ám lạ thường, thậm chí còn hướng ông cụ nhà họ Yến chúc mừng.
Ông cụ chỉ nhạt, bảo quản chuyện trai gái của lớp trẻ.