Trụ trì ôn hòa tiếp lời:
"Đo lường, tính toán vận mệnh của Thần Mộc có liên quan đến tồn vong tương lai của thế gian này. Chúng tôi không dám chắc có thể thay đổi Thiên Cơ, cũng không đảm bảo cứu được Kiến Mộc. Nhưng nếu cậu chịu buông tay, chúng tôi có thể thử một lần."
Nhòm ngó Thiên Cơ là chuyện đại nghịch bất đạo, trả giá cực kỳ đắt.
Nhất là lần này, thứ họ muốn lay chuyển không chỉ vận mệnh một người, mà còn là vận mệnh của cả đại lục, sinh mệnh của hàng tỷ sinh linh đều đặt lên bàn cân.
Yến trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, anh gật đầu.
Chùa Pháp Âm lập tức bày ra đại trận bói toán, vận dụng quy tắc của trời đất, vạn vật thế gian, tìm kiếm một con đường sinh cơ cho Lê Kiến Mộc.
Cuối cùng, trụ trì chùa Pháp Âm cũng thành công. Trước khi hồn tan phách tán, ông ta chỉ kịp để lại cho Yến mấy câu căn dặn.
Nhưng kết cục, ông cũng không tránh khỏi phản phệ.
Tất cả những người tham gia trận pháp đó đều đã chết, ngay cả linh hồn cũng không còn sót lại.
Chùa Pháp Âm, từ đó chỉ còn lại một tiểu đệ tử. Sau khi Yến rời đi, tiểu đệ tử ấy đóng cửa sơn môn, mai danh ẩn tích.
Dù vậy, trận pháp mà họ bày ra quá mức kinh khủng, như một lời nguyền khắc sâu vào vận mệnh của chùa Pháp Âm: suốt ngàn năm, mỗi thế hệ chỉ truyền lại cho một đệ tử duy nhất, số phận thê lương nối tiếp.
Dựa vào những lời trăng trối của trụ trì, Yến bắt đầu hành trình lang bạt nhân gian, đi khắp nơi tìm kiếm từng mảnh nhỏ linh hồn của Lê Kiến Mộc đã rơi rụng.
Suốt ba trăm năm bền bỉ, anh mới thu thập đủ để khâu vá lại được một hồn một phách.
Anh ôm cô tới ao U Minh, tế sinh cơ của chính mình, lại hao phí gần nửa tu vi cuối cùng để đổi lấy cơ hội trọng sinh nghịch thiên cho cô, đặt cược tất cả vào lần luân hồi này.
Lê Kiến Mộc mở mắt.
Trước mắt cô là một đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn chứa đầy yêu thương và khắc khoải.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, đầu ngón tay như đang tỉ mỉ vẽ lại từng đường nét quen thuộc.
Rồi bất chợt, cô nghiêng người, chủ động chạm môi mình vào môi anh.
Yến Đông Nhạc thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó, anh lập tức ôm chặt lấy cô, đáp lại bằng một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt như muốn bù đắp cho ngàn năm xa cách.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Anh siết chặt lấy cô, mạnh mẽ đến mức tưởng như chỉ cần buông tay là cô sẽ tan biến mất.
Thế nhưng, đôi bàn tay ấy lại run rẩy, như thể đang sợ hãi tất cả chỉ là một giấc mộng hão huyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/888.html.]
Một lúc lâu sau, Yến mới từ từ nới lỏng vòng tay, trán anh chạm vào trán cô, thở hổn hển hỏi:
"Lê Kiến Mộc... Em nhớ hết rồi sao?"
Lê Kiến Mộc không trả lời.
Cô chỉ lặng lẽ tiếp tục vuốt ve khuôn mặt anh, hôn nhẹ lên môi, lên má anh từng chút, từng chút một.
Những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã chảy dài xuống gò má.
"Anh vất vả rồi."
Giọng cô khàn khàn, ngập tràn xúc động.
Yến Đông Nhạc mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng hơn nữa.
"Chút vất vả này thì tính là gì chứ..."
Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, tất cả đều xứng đáng.
Lê Kiến Mộc nhắm mắt, an ổn tựa vào lòng anh.
Cô chậm rãi vuốt phẳng những gợn sóng trong lòng mình.
Dù chưa thể nhớ hết mọi chuyện, nhưng những hình ảnh trong giấc mơ cũng đã dần rõ ràng.
"Trà đó... là Minh Ức sao?" cô hỏi.
"Ừ." Yến nhẹ nhàng đáp.
Lê Kiến Mộc khẽ cười:
"Anh thật sự tìm được à..."
Cô còn nhớ, năm xưa trong những chuyến du ngoạn, họ từng nghe nói về một loại trà kỳ diệu mọc giữa biển mênh mông, có thể khơi gợi trí nhớ kiếp trước, kiếp này.
Ngày đó, họ đều là những sinh mệnh sơ khai dưới quy tắc trời đất, làm gì có quá khứ mà nhớ. Nhưng sự tò mò đã thôi thúc hai người hẹn nhau tìm kiếm Minh Ức.
Không ngờ, chưa kịp xuất phát thì biến cố đã xảy ra, mỗi người một ngả.
"Hình như... em từng uống nó ở Cố Thành?"
"Ừ, lúc đó anh nhờ Thư Mạn pha cho em."