Quay đầu ,  nhà họ Kiều   với ánh mắt vô cùng phức tạp.
 thản nhiên  họ, thật  trong lòng cũng   quá nhiều xáo động.
Mười bảy năm sống cùng  nuôi  bụng, với  mà , chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng chẳng đáng kể.
Còn việc  trao nhầm,  cho cùng thì tương lai  sẽ  cuộc sống  hơn mà thôi.
Cô gái  nãy còn  lóc thảm thiết lúc   nín, vẻ mặt áy náy, giọng  cũng đầy hối .
“Em gái, chị là Kiều Tuệ, chị gái của em... Xin , đều tại chị  cướp mất mười bảy năm cuộc đời của em...”
Nói   sắp .
Người cha  danh nghĩa của  mím môi, thở dài. Còn  và  trai  bắt đầu dỗ dành.
 bực bội "hừ" một tiếng,  ghét nhất là kiểu  động tí là .
Nếu  lóc mà  ích, thì mười bảy năm qua,  bao   khao khát   đến cứu , nước mắt  rơi như mưa .
“Vị , ờ, Kiều tiểu thư, cô đừng  nữa  ?”
“Cô   từ lúc gặp đến giờ cô   hai   ? Cô  như   còn tưởng  chịu khổ chịu thiệt là cô đấy. Làm ơn đừng giành đất diễn của   ?  còn  bắt đầu  mà?”
Tiếng  của đối phương đột ngột im bặt, mặt mũi cứng đờ, cả nhà họ Kiều cũng c.h.ế.t lặng, trong xe bỗng chốc im phăng phắc.
 chẳng buồn để ý đến họ, cúi đầu  phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ  thể  thấy rõ ràng tòa nhà thương mại và ngọn hải đăng Minh Châu ở phía xa.
Đây là  đầu tiên   đến gần những nơi  đến .
Một lúc lâu ,    của  mới lên tiếng.
“Tư Tuệ, xin  con, nhưng chị con  cố ý. Nó quá đơn thuần, dễ đa sầu đa cảm.  nó thật sự chỉ là áy náy với con thôi.”
Ba  ở bên cạnh phụ họa gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-bi-duoi-khoi-nha/chuong-2.html.]
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Còn  trai , Kiều Diệp, thì nhíu mày, ánh mắt    bất lực   chút khó chịu.
“Tư Tuệ, Tiểu Tuệ chỉ  sợ chúng  sẽ  cần nó nữa khi em về, đừng trách nó  ?”
“Hơn nữa,  khi về nhà em nhất định  sửa đổi  cách ăn mặc của . Em  xem em ăn mặc thế , trông như côn đồ ,  còn hút thuốc nữa! Con gái   thể  những chuyện như  chứ?”
“Phải dịu dàng đoan trang như Tiểu Tuệ mới đúng là con gái.”
Tuy  là khuyên nhủ, nhưng giọng điệu  mang theo chút mệnh lệnh.
Có lẽ      nỗi lòng của cả nhà họ Kiều lúc , nên ba    ngừng gật đầu.
Ngay cả kẻ giả mạo Kiều Tuệ  cũng “hiểu chuyện” khuyên :
“  em gái, những  đó đều là   học . Em  thể cứ giao du với họ . Chị   thành tích của em     lắm, chắc chắn là do  đám  đó lôi kéo.”
“Đợi về nhà chị sẽ kèm em học. Trong tủ quần áo của chị   nhiều đồ, em cứ thoải mái lựa chọn nhé! Đều là ba  và  trai mua cho, chúng   thể mặc chung!”
Nghe những lời  bóng gió, giả tạo ,    cạn lời, nhưng nhà họ Kiều  càng hài lòng khi  cô , chắc hẳn họ cho rằng cô    bụng  độ lượng, là một tấm gương sáng.
 thấy  buồn , khẽ  nhạo một tiếng.
Chịu đựng ánh mắt  phần trách móc của nhà họ Kiều,  chỉ thản nhiên  một câu:
“Thế nhưng, học phí sinh hoạt hàng năm của , đều là do đám du côn   trong miệng   góp nhặt cho đấy.”
“Tất cả những điều , đều nhờ   của chị ban tặng cả đấy, chị gái.”
“Còn cả   trai  của  nữa,  thông minh như , hẳn là  đoán  tại    gọi là Hạ Tư Tuệ chứ?”
Tất cả   đều im lặng, mặt mày tái mét, ngay cả Kiều Diệp   còn hùng hồn lý lẽ, lúc  cũng  dám  thẳng .
Còn Kiều Tuệ thì sắc mặt  đỏ bừng, nắm chặt góc áo cúi đầu, móng tay cắm sâu  thịt.
Trong lòng   khẩy.
Bông hoa  nuôi dưỡng trong nhà kính, dù là đóa bạch liên hoa g.i.ế.c  vô hình, thật sự cho rằng   thể thắng  đóa hoa ăn thịt  bò  từ vực sâu ?