Lộ Tuệ Tuệ cô , đôi mắt ươn ướt, nước mắt rưng rưng trong con ngươi đen trắng, nhưng nước mắt cô hề rơi, một giọt cũng .
Cô ngẩng đầu “ đàn ông” đang mặt, khàn giọng hỏi.
“Có giây phút nào các ngươi xem là chính bản ?”
Phùng Chỉ San cau mày, dáng vẻ chật vật Lộ Tuệ Tuệ, thế mà cô áp diễn cô.
Cô hít một thật sâu, dùng tay giả kiếm, chĩa cô dùng lời để chèn ép cô.
Mỗi từ mỗi câu cô , tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ đều sự chuyển biến, từ nhỏ đến lớn, diễn vô cùng .
…
Cả hai đều nhập vai, đang diễn…
Bỗng dưng, Trần Kiến chương hô kên.
“Dừng.”
Không nam chính ở hiện trường nên cô chỉ thể diễn với khí.
Lộ Tuệ Tuệ chuẩn sẵn sàng, lúc cô sắp bắt đầu, đột nhiên Phùng Chỉ San .
“Đạo diễn Trần.”
Cô rạng rỡ .
“Không thì để đối diễn với Tuệ Tuệ nhé? Một cô diễn sẽ khó nhập vai.”
Nghe , Lộ Tuệ Tuệ nghĩ thầm – thấy mặt cô mới khó nhập vai đấy.
Trần Kiến Chương nghĩ một lúc hỏi ý kiến của Lộ Tuệ Tuệ.
“Để Chỉ San đối diễn với cô chứ?”
Lộ Tuệ Tuệ: “Nếu cô Phùng ngại, vấn đề gì.”
Phùng Chỉ San bước tới, cùng chỗ với cô.
Thật vóc dáng hai tương đương , nhưng kỳ lạ là rõ ràng Lộ Tuệ Tuệ chỉ là hạng mười tám, cũng bao nhiêu fan, nhưng khí chất hề thua kém Phùng Chỉ San.
Khi Trần Kiến Chương thấy hai cạnh , ánh mắt đầu tiên thu hút bởi Lộ Tuệ Tuệ, khi nhận điều , ông cau mày.
Nhìn Phùng Chỉ San mắt, Lộ Tuệ Tuệ và cô , cảm xúc trong mắt đổi.
Phùng Chỉ San là lên tiếng , cô áp diễn Lộ Tuệ Tuệ để cô cách phát huy nữa.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Nghiệt đồ! Còn mau khoanh tay chịu trói!”
Cô kiêu căng ngạo mạn, dường như thật sự là sư phụ của cô , cô ánh mắt khinh thường, tràn đầy hận ý và ghê tởm của cô .
Lộ Tuệ Tuệ cô , đôi mắt ươn ướt, nước mắt rưng rưng trong con ngươi đen trắng, nhưng nước mắt cô hề rơi, một giọt cũng .
Cô ngẩng đầu “ đàn ông” đang mặt, khàn giọng hỏi.
“Có giây phút nào các ngươi xem là chính bản ?”
Phùng Chỉ San cau mày, dáng vẻ chật vật Lộ Tuệ Tuệ ậy, thế mà cô áp diễn cô.
Cô hít một thật sâu, dùng tay giả kiếm, chĩa cô dùng lời để chèn ép cô.
Mỗi từ mỗi câu cô , tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ đều sự chuyển biến, từ nhỏ đến lớn, diễn vô cùng .
…
Cả hai đều nhập vai, đang diễn…
Bỗng dưng, Trần Kiến chương hô kên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-133.html.]
“Dừng.”
Lúc , những giọt nước mắt đang tích tụ trong mắt Lộ Tuệ Tuệ kìm rơi xuống.
“Đạo diễn Trần.”
Giọng của Trần Kiến Chương vang lên, Phùng Chỉ San luống cuống, cô mím môi, nhỏ giọng .
“Xin , biểu hiện của lắm, thể ?”
Trần Kiến Chương cô , nghiêng đầu Lộ Tuệ Tuệ.
“Tuệ Tuệ thử ?”
“Diễn cảnh ạ?”
Lộ Tuệ Tuệ hỏi.
Phùng Chỉ San: “Chúng đổi cảnh .”
Lộ Tuệ Tuệ Trần Kiến Chương, nhẹ nhàng hỏi.
“Cảnh là của của cô Phùng?”
Cô im lặng một lát .
“Nếu như đạo diễn Trần bảo thử cảnh khác thì , nhưng nếu là đối diễn với cô Phùng thì lẽ sẽ đồng ý lắm.”
Cô thời gian dây dưa với Phùng Chỉ San ở đây, Lộ Tuệ Tuệ thể đoán ý đồ của Phùng Chỉ San, cảnh cô diễn , chắc chắn cô sẽ mất điểm trong mắt Trần Kiến Chương.
Cô diễn để ghi điểm thì cô giúp cô chứ.
“Cô...”
Phùng Chỉ San thể tin cô sẽ từ chối yêu cầu của mặt Trần Kiến Chương.
Trần Kiến Chương khựng , phần kinh ngạc, nhưng cô càng từ chối thì ông càng thấy thú vị.
Đó chẳng là tính cách của “Hắc Hguyệt Quang” trong kịch bản ?
Dù thể mà vẫn .
Cô sợ bất cứ điều gì, luôn theo trái tim , bao giờ cúi đầu bất cứ ai.
“Tuệ Tuệ.”
Trần Kiến Chương suy nghĩ một lúc yêu cầu.
“Cô thể thử một cảnh khác khi cô trở thành ma xem.”
Ông .
“Cảnh trở thành ma hậu gặp sư phụ.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Được.”
-
Mười phút , Lộ Tuệ Tuệ bước khỏi phòng thử vai.
Bên ngoài nhiều cô, Lộ Tuệ Tuệ bình tĩnh, với Hạ Lỵ và Nhạc Nhạc thang máy.
Cô , Phùng Chỉ San cũng ngoài theo.
Người đại diện của Phùng Chỉ San thấy vẻ mặt của cô gì đó , bước tới hỏi.
“Sao , thuận lợi hả?”
Phùng Chỉ San nghiến răng nghiến lợi, bóng lưng Lộ Tuệ Tuệ, mất kiên nhẫn .