Phòng học lớn cũng chẳng nhỏ. Bàn học xếp dày đặc, lối chật hẹp, bàn ghế qua cũ kỹ, bàn đặt vài quyển sách giáo khoa.
Phía cuối phòng học báo tường mà học sinh tự , vẽ trang trí mấy đóa hoa nhỏ đáng yêu.
Không vì khi bục giảng, dù xung quanh máy , Lộ Tuệ Tuệ vẫn cảm giác biến thành Hạ Tư Nam.
Cô lẳng lặng yên hồi lâu, Dụ Hạ cũng lên tiếng, quấy rầy cô.
Bỗng tiếng điện thoại chụp ảnh của Dụ Hạ cô bừng tỉnh.
Lộ Tuệ Tuệ ngoái đầu.
Dụ Hạ “ôi” một tiếng:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Chị quên tắt tiếng.”
Lộ Tuệ Tuệ :
“Chụp em ?”
“Cảm thấy tệ.”
Dụ Hạ đưa điện thoại cho cô xem.
“Trông cũng nghệ thuật nhỉ?”
Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu , thấy đúng thật.
Cô trong phòng học tối đen, bên ngoài phòng học là cây đại thụ cành lá xum xuê, một cành vươn dài ngả cửa sổ phòng học.
Cành lá rậm rạp chắn hầu hết ánh sáng, chỉ còn vài vạt nắng xuyên qua cành lá lọt phòng học, chiếu cô thành một vầng sáng nhỏ.
“Chị chụp ảnh thế?”
Lộ Tuệ Tuệ kinh ngạc cảm thán.
Dụ Hạ: “Cũng tạm, tự chụp thì lắm nhưng chụp cho khác thì vẫn .”
Lộ Tuệ Tuệ: “… Khéo thế.”
Cô cũng như .
Hai trong phòng học một lát, tìm cảm hứng tiếp tục dạo một vòng quanh sân thể dục.
Phần lớn thời gian của Lộ Tuệ Tuệ là tại đây.
Rời khỏi trường học, trời còn sớm.
Người dân ở thị trấn Khê Thủy ban ngày thì , chăm sóc ruộng vườn, buổi tối cả nhà quây quần cùng chơi đánh bài, mạt chược, ăn khuya ca hát nhộn nhịp.
Tuy chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng địa điểm du lịch ăn chơi hề ít.
Đoàn của Lộ Tuệ Tuệ ở tại một nơi cách trường học khá xa, hai ban đầu định gọi xe trở về, nhưng nghĩ đến tối nay ăn quá no, nhớ đến trách nhiệm giữ dáng của diễn viên nên quyết định bộ về để tiêu cơm.
Đến khách sạn mất ba mươi phút, đủ để tiêu hao phần lớn lượng cơm tối .
Từ trường học về khách sạn, vì lạ nước lạ cái, dù Lý Mặc và một nam trợ lý của Dụ Hạ cùng, cũng quyết định đường tắt.
Đoàn Lộ Tuệ Tuệ thẳng tiến về đường lớn, thỉnh thoảng thể âm thanh vọng từ trong nhà ven đường vọng , còn tiếng còi ô tô xe máy inh ỏi đường, vô cùng náo nhiệt.
Đi một lát, Lộ Tuệ Tuệ bỗng dừng bước chân.
Cô nghiêng cúi đầu xuống dòng sông bên .
Bọn cô đang qua một cây cầu, dài cũng chẳng ngắn, chỉ mất một hai phút là qua bên cầu.
Dụ Hạ thấy cô , nhướng mày hỏi:
“Sao Tuệ Tuệ?”
Lộ Tuệ Tuệ im lặng một lát mới trả lời:
“Em .”
“Hả?”
Dụ Hạ sửng sốt:
“Không á?”
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, ngước mắt lên Dụ Hạ một hồi, cúi mặt xuống cây cầu chân.
“Không .”
Dụ Hạ: “...”
Cô còn định gì đó thì Lộ Tuệ Tuệ nhấc chân tiếp:
“Em cũng rõ vì tự nhiên dừng .”
Dụ Hạ bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-379.html.]
“Có hồi hộp quá ?”
“Cũng khi là thế.”
Lộ Tuệ Tuệ thở dài:
“Về còn tập diễn nữa ạ?”
“Em thì chị diễn cùng.”
“Vâng.”
Trở khách sạn, Lộ Tuệ Tuệ liền quăng hết mớ cảm xúc kì lạ lúc nãy khỏi đầu.
Cô kéo Dụ Hạ tập diễn cùng một hồi lâu mới để cô về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ cuộc gọi video của Bùi Chi Hành gọi tới.
Nhìn màn hình điện thoại, Lộ Tuệ Tuệ bỗng thấy thương hết sức.
Bùi Chi Hành bận việc xong vội gọi điện thoại cho cô.
Anh rũ mắt Lộ Tuệ Tuệ trong giây lát mới cất tiếng hỏi:
“Tâm trạng em ?”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn hỏi:
“Sao ?”
Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng, nhẹ giọng :
“Nhìn mặt em giống đang vui vẻ.”
Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu, cũng phủ nhận.
Cô xoay xoay cuốn kịch bản trong tay, khẽ lẩm bẩm:
“Khó quá.”
Bùi Chi Hành cô đang về kịch bản .
Ánh mắt cô sáng ngời, khẽ hỏi:
“Ngày đầu tiên thế nào ?”
“Cũng tàm tạm.”
Lộ Tuệ Tuệ chống cằm :
“Còn ?”
Bùi Chi Hành nhướng mày:
“Anh ?”
Lộ Tuệ Tuệ :
“Hết bận ạ?”
“Cứ coi là thế .”
Bùi Chi Hành cô:
“Qua đợt bận sẽ đến thăm em.”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi, tâm trạng cũng lên một chút:
“Được ạ.”
Cô nghĩ nghĩ nhắc Bùi Chi Hành:
“ nơi kém xa Lộc Thành đó, gì cả .”
“Có một thứ là .”
Bùi Chi Hành .
Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt:
“Sao ạ?”
Bùi Chi Hành hiếm khi lời âu yếm:
“Có em.”
Không ngoài dự đoán, câu của Bùi Chi Hành lấy lòng Lộ Tuệ Tuệ.
Có em là đủ .
Chẳng ai thích những lời âu yếm, Lộ Tuệ Tuệ thấy cũng chỉ là thường, tất nhiên là thích.