Lộ Niên Niên dáng vẻ suy sụp của , chút đành lòng.
Cô khẽ cắn môi, giọng nghẹn ngào:
“Tại … sáu năm mới hỏi?”
Hứa Lễ: “Xin .”
Trừ xin nên gì.
Lộ Niên Niên :
“Cậu từng từ chối .”
Cô ngước mắt, ánh mắt thẳng .
“ chỉ một câu trả lời.”
Hứa Lễ rũ mắt.
“Em .”
Lộ Niên Niên: “Lúc nghiệp cấp ba tỏ tình với , khi đó từ chối , là thật sự là thích ?”
Lúc đó câu trả lời của Hứa Lễ là thích cô, tạm thời yêu đương.
Lộ Niên Niên từng tin điều đó.
Cổ họng Hứa Lễ chát, loại khó chịu .
Nhìn hai mắt Lộ Niên Niên, thể những lời lừa gạt cô nữa. Anh lắc đầu, nhẹ giọng :
"Không ."
“Khi đó…”
Hứa Lễ từng câu từng chữ.
“ lừa em đấy.”
…
Lộ Niên Niên cảm thấy lúc Hứa Lễ thật tàn nhẫn.
Sáu năm , từ chối cô, mà bây giờ...
Khi đó dối, từ chối cô, thích cô, cũng yêu đương gì. bây giờ, với cô, khi đó lừa , yêu đương với cô.
Ngược , Hứa Lễ .
Rất , .
Chỉ là Lộ Niên Niên năm đó quá , khi đó xứng với cô.
Lộ Niên Niên ngước mắt :
“Tại ?”
Hứa Lễ há miệng, nên bắt đầu từ .
Lộ Niên Niên chằm chằm , từng bước từng bước tới gần.
“Rất khó trả lời ?”
Cô .
“Câu trả lời , chắc hẳn nghĩ sáu năm , nó khó thành lời nhỉ.”
Hứa Lễ cô.
“Nhất định ư?”
“.”
Lộ Niên Niên :
“Cậu , cân nhắc nên cho một cơ hội bồi thường ?”
Trước khi đưa quyết định , Lộ Niên Niên suy nghĩ lâu, lâu. Cuối cùng, cô buông tha bản , cho bản cơ hội cuối cùng, cũng cho Hứa Lễ một cơ hội, thử xem cuối cùng thể đến bên .
Lộ Niên Niên suy nghĩ lâu, cuối cùng quyết định cho bản một cơ hội.
điều kiện tiên quyết là câu trả lời mà Hứa Lễ đưa cô hài lòng.
Cô cố chấp với mấy chuyện nhỏ kiểu , cố chấp đến đáng ghét.
Hứa Lễ trầm mặc.
Tại từ chối Lộ Niên Niên, Hứa Lễ nhiều lời , nhưng đến bên miệng, cảm thấy thì thành vẻ. Anh giả vờ đáng thương.
Lộ Niên Niên chằm chằm , thấp giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-gia-gay-sot-gioi-giai-tri/chuong-553.html.]
“Rất khó trả lời ?”
Hứa Lễ: “Không khó.”
Anh mở miệng, giọng chút trầm và khàn:
“Trong lúc nhất thời nên thế nào."
Lộ Niên Niên rũ mắt, đại khái đang suy nghĩ gì, cũng tính cách của con .
Cô mím môi:
“Vậy hỏi, trả lời.”
Hứa Lễ: “... Được.”
Lộ Niên Niên suy nghĩ một hồi, nghiêng :
“Vào chuyện.”
Cô cứng rắn .
“Đứng ở cửa sẽ ồn tới phòng bên cạnh.”
Hứa Lễ khẽ, đồng ý:
Vào phòng, hai đối mặt , Lộ Niên Niên Hứa Lễ , cô cảm thấy ánh mắt của hiểu phần áp bức, cô thích.
Vì để bản khí thế hơn, Lộ Niên Niên xuống cạnh bàn ăn, Hứa Lễ cách đó xa.
Hai im lặng hồi lâu, Lộ Niên Niên mím môi, khẽ hỏi:
“Cậu , lúc học cấp ba lừa , ý là...”
Cô từng câu từng chữ một:
“Khi đó thích hả?”
Hứa Lễ mắt của cô, rõ:
“.”
Mi mắt Lộ Niên Niên run lên.
“ bạn học , học Đại học B?”
Hứa Lễ: "Ừm."
“Vậy chuyện nước ngoài...”
“Năm ba đại học sinh viên trao đổi.”
Hứa Lễ cho cô.
Lộ Niên Niên gật đầu.
“ ...”
Cô chần chừ một lúc, sợ chọc ngoáy chuyện buồn của Hứa Lễ, đang tự hỏi nên mở miệng như thế nào, Hứa Lễ tiếp lời cô.
“Muốn hỏi bà nội của ?”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lộ Niên Niên gật đầu.
“Nếu khó thì thể cần .”
“Không khó.”
Hứa Lễ cho cô.
“Bà mất năm lên năm hai đại học.”
Cũng bởi vì bà nội mất, Hứa Lễ mới chấp nhận điều kiện sinh viên trao đổi và nước ngoài. Chuyên ngành ban đầu học là đạo diễn, nước ngoài mới đổi chuyên ngành.
Lộ Niên Niên: “Nén bi thương.”
Hứa Lễ: “ .”
Chuyện qua lâu , buồn cũng vô dụng. Hứa Lễ nghĩ lúc bà rời hề ốm đau dày vò, như cũng .
Anh Lộ Niên Niên.
“Bà nội nhớ em.”
Lộ Niên Niên gặp bà nội của Hứa Lễ một , lúc học cấp ba, cô sống c.h.ế.t theo Hứa Lễ về nhà, qua nhà ăn chực.
tới nhà của Hứa Lễ bắt gặp bà nội của ở ven đường.
Lộ Niên Niên , đó chính hiếm hoi bà nội của ngoài vận động.
Sức khỏe của bà cụ lắm, cơ bản thể việc quá sức, thỉnh thoảng khỏi phòng phí mất sức. Một năm cả nửa thời gian là ở bệnh viện, nhưng nhà quá nghèo, thể ở bệnh viện trong thời gian dài .