“Vậy… cháu gái Hạ  bọn chúng xin  thế nào?” Một  đàn ông dè dặt hỏi.
“Rót , rót nước chắc  xa lạ gì với bọn họ nhỉ? Dù  cũng  đàn em theo đuôi   bao lâu  mà.”
 liếc  Hạ An bên cạnh,  nhạt.
Thế là,  sự chứng kiến của  , đám   ngoan ngoãn  rót , rót nước.
Biết đủ thì dừng,  phất tay, “Được ,  ,   rộng lượng,   tha cho các  đó!”
Nhìn biểu cảm như  nuốt  ruồi của đám  ,  suýt chút nữa  bật  thành tiếng.
Từ ngày hôm đó, Hạ An  còn tìm  gây chuyện nữa, thậm chí còn tỏ  chân thành hơn   nhiều.
 lúc  nghĩ cô    đổi,  ngờ cô   đào sẵn một cái hố lớn chờ  nhảy !
Hôm đó, Hạ An đột nhiên tìm đến .
Chưa kịp mở miệng, cô   quỳ sụp xuống  mặt , giọng nghẹn ngào.
“Bối Bối, em  thể cầu xin bố  tha cho bà  ? Bà  sức khỏe yếu,  thể chịu cảnh trong tù …”
“Chị   em sống ở đó cũng  tệ. Ít nhất bọn họ cũng  đánh đập em nhiều,  nên… em  thể bao dung một chút, tha thứ… cho  chị ?”
 thật sự tức đến mức bật  vì sự trơ trẽn của cô .
Vừa định mở miệng mắng chửi thì…
Hạ An bất ngờ chạy đến bên cửa sổ, trèo lên.
Chưa kịp phản ứng, một đám   xông , hét lên hoảng loạn.
“An An, mau xuống , nguy hiểm lắm!”
“Bảo bối, An An, đừng dọa .”
…
Nhìn cảnh tượng  mắt,  còn  hiểu ?
Hạ An đang tự biên tự diễn một màn kịch để gài bẫy !
Quả nhiên, thấy  khuyên nổi cô ,   lập tức  sang   với ánh mắt trách móc, đặc biệt là bố  .
Mẹ  cau mày hỏi: “Con   gì kích động An An đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-khong-de-choc/chuong-6.html.]
“Từ khi nó về đây, nhà   một ngày nào  yên . Thật hối hận khi  đón nó về.”
Xem , trong lòng họ, Hạ An mãi mãi quan trọng hơn đứa con ruột là .
 hít sâu một , chậm rãi giải thích:
“Hạ An  con ký giấy bãi nại để giảm án cho  cô .”
“Con  đồng ý, cô  liền dùng cách  để ép con.”
Ba   khựng ,  chút d.a.o động  về phía Hạ An.
Hạ An lập tức rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào.
“Là con gái mà  thể  gì cho  , con cảm thấy  còn mặt mũi nào để sống  đời  nữa. Bối Bối  … cũng là điều dễ hiểu. Vậy thì con dùng mạng  để trả tội …”
Nói xong, cô  xoay  đối diện với cửa sổ.
Ba   lập tức hoảng loạn, chẳng còn tâm trí để nghĩ đến những thứ khác, vội vàng thúc giục  đồng ý.
9.
“Tóm , con vẫn sống  ở đó, chuyện  bỏ qua . Mạng sống của An An quan trọng hơn tất cả.”
Ba  cũng gật đầu.
“An An bây giờ là con cái nhà họ Hạ. Nếu chuyện là con ruột của tội phạm đang  tù để lộ  ngoài thì   chút nào, nhất là lúc sắp  đại học như .”
“Theo ba thấy thì chuyện  đừng truy cứu nữa. Con nghĩ , Bối Bối?”
Dù  là hỏi ý kiến của , nhưng giọng điệu  mang theo sự áp đặt.
    gì cũng vô ích, liền vén áo lên, để lộ vết sẹo dài  xí  eo.
Họ lập tức câm lặng.
 chỉ  vết sẹo và : “Đây chính là cái mà ba  gọi là ‘sống ’ ?”
“Ba    con   bán  mấy  ? Bốn !”
“Lần đầu tiên, bà chủ nhà đó  bệnh tâm thần, cầm liềm c.h.é.m lên  con. Cả chiếc áo đều  m.á.u nhuộm đỏ. May mà con mạng lớn nên mới sống sót !”
“Lần thứ hai là một ông già, nửa đêm mò lên giường con, định lột quần áo của con. Nếu   vợ ông  phát hiện kịp thời, chắc ba  cũng hiểu con sẽ gặp  chuyện gì  đấy!”
“Lần thứ ba, đôi vợ chồng đó ngày nào cũng đánh đập con. Đến tận bây giờ, cứ khi trời mưa là vết thương cũ   con  nhức nhối!”