Mọi  sợ đến trắng bệch cả mặt, vội vàng bỏ chạy.
Đám vệ sĩ cũng bỏ mặc Tôn Như Yên!
Giám đốc kinh hãi vác Tôn Như Yên lên vai, hét lớn về phía Tôn Tuế Tuế: "Khỉ đầu đàn, tha cho cô , nếu  các  sẽ  xử lý đấy!"
Tôn Tuế Tuế nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn giận dữ  hét một tiếng.
Bầy khỉ lập tức yên lặng, đám khỉ đột cũng ngừng đuổi theo.
Tôn Tuế Tuế buộc  dừng , vì chúng  là động vật, nếu g.i.ế.c , kết cục sẽ chỉ  một.
Dùng mạng sống của chúng  để đổi lấy mạng của Tôn Như Yên rõ ràng  đáng.
Tôn Như Yên   đầy thương tích, nhưng  thoát  thành công.
Cánh cửa sắt khép , lũ động vật ai về nhà nấy.
Tôn Tuế Tuế    đỉnh núi khỉ, bình tĩnh lau những vết thương.
Khỉ Mông Đỏ vẫn nhảy loạn khắp nơi,     là vì đau lòng con khỉ cái trong mộng của    .
Bên cạnh, con khỉ đột thì gầm lên giận dữ, ném đồ loạn xạ, n.g.ự.c phồng lên những khối bự vì tức giận.
Con vẹt lông xanh cũng bay đến, mở miệng chửi theo lối chửi thề quốc túy: "Tao đ**  nó! Tao đ**  nó!"
Nửa ngày , Tôn Như Yên bất ngờ xuất hiện .
Người cô  quấn đầy băng, tinh thần mệt mỏi nhưng ánh mắt  vô cùng độc ác, cứ  đó bên ngoài chiếc lồng sắt của núi khỉ.
Giám đốc vườn thú  chuyện với cô ,  vẻ là cầu xin điều gì đó.
Tôn Như Yên chỉ tay về phía Tôn Tuế Tuế: "  nó chết! Cái sở thú  điên hết ,  sẽ báo cảnh sát, một con khỉ cũng   sống!"
Giám đốc cuống đến mức đổ mồ hôi: "Cô Tôn, chúng   cần sự tài trợ của cô nữa, chúng  sẵn sàng bồi thường, xin cô giơ cao đánh khẽ."
"Được thôi, ông giao con khỉ đó cho ,  sẽ bỏ qua!"
Tôn Như Yên chỉ đích danh yêu cầu Tôn Tuế Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-lam-my-hau-vuong/chuong-14-lot-mat-na-tra-xanh.html.]
Nếu Tôn Tuế Tuế rơi  tay cô , hậu quả thế nào  thể tưởng tượng .
Giám đốc   mất phương hướng, hèn mọn  sẽ bồi thường ba trăm nghìn, chỉ cầu xin cô  tha cho Tôn Tuế Tuế.
 Tôn Như Yên càng trở nên độc ác: "Tha cho nó? Đừng mơ!  sẽ lột da nó, rút xương nó, treo lên  mẫu vật!"
Tôn Như Yên    để ý rằng   đến phía , chỉ mải trút giận.
 
Ba  và  trai Tôn Tuế Tuế đều  đến.
Sắc mặt họ vô cùng khó coi, phía  là một đám vệ sĩ, vệ sĩ còn áp giải một .
Chu Nguyệt Hoa!
Tôn Tuế Tuế , quả nhiên Chu Nguyệt Hoa   đầu thú.
Cuộc vui sắp bắt đầu .
Khi Tôn Như Yên cuối cùng cũng nhận  ba  họ, cô  định mách lẻo, nhưng liền  ba của Tôn Tuế Tuế thô bạo nắm lấy cổ áo.
"Tôn Như Yên, chuyện Tuế Tuế  ung thư, mày  từ lâu  đúng ?"
Giọng ba của Tôn Tuế Tuế nặng trĩu, khàn đục như đổ chì .
Tôn Như Yên nhất thời  phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: "Cái gì?"
"Tao hỏi mày,   mày  Tuế Tuế  ung thư từ lâu  !"
Ba của Tôn Tuế Tuế gầm lên.
Tôn Như Yên run rẩy, cuối cùng cũng hiểu .
Nhìn  sắc mặt  và  trai Tôn Tuế Tuế đều  bình thường, Chu Nguyệt Hoa  đang  mặt, cô  ngay lập tức nhận  điều gì.
Mồ hôi cô  lập tức ướt đẫm đầu, chỉ tay giận dữ về phía Chu Nguyệt Hoa: "Bác sĩ Chu,   bà  bậy bạ gì ? Là bà kiểm tra cho Tôn Tuế Tuế, bà  cô    ung thư mà!"
Chu Nguyệt Hoa mặt mày xám xịt: "Cô Tôn,     lương tâm, chính cô đe dọa và hối lộ , ép  giấu bệnh tình của cô Tôn Tuế Tuế…"
"Bà  láo!" Sắc mặt Tôn Như Yên trắng bệch, giọng  xen lẫn tiếng  kinh hãi.