Cô   về phía  của Tôn Tuế Tuế: "Mẹ,  tin con , tất cả là do Chu Nguyệt Hoa , con   gì cả…"
Chưa  hết câu, bạt tai vang lên, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô !
Anh trai Tôn Tuế Tuế  tay.
Anh  như một xác chết,  chút m.á.u  mặt, chỉ liên tiếp tát nhiều cái  mặt Tôn Như Yên.
Mặt cô  lập tức sưng phồng, biến thành đầu heo.
Cô  đau đến mức xé lòng, gào  thảm thiết: "Anh,   đánh em? Đau quá!"
"Đau ? Những năm qua em  tát Tuế Tuế bao nhiêu cái? Chỉ riêng trong các thẻ nhớ video, em  tát em  hàng trăm !"
Giọng  Tôn Tuế Tuế lạnh lẽo đến cực điểm,  thêm vài cái tát nữa, đánh cho Tôn Như Yên ngã nhào xuống đất, miệng và mặt đầy máu.
Mẹ của Tôn Tuế Tuế thì bật  lớn.
Tôn Như Yên tưởng  đau lòng cho , vội vàng bò đến ôm chân : "Mẹ, con đau quá, con  sai , chị c.h.ế.t , con sẽ hiếu thảo với  , con là đứa con duy nhất của bố  mà!"
Mẹ của Tôn Tuế Tuế ôm miệng, kiên quyết đá Tôn Như Yên .
Bà gần như mất giọng, nhưng vẫn cố gắng hỏi: "Tôn Như Yên,  con  thể tàn nhẫn như ? Con  hành hạ chị con thành cái dạng gì ? Con g.i.ế.c c.h.ế.t chị con mà vẫn thấy vinh quang ?”
"Con  hề  chút hối cải, cố ý để chúng  phát hiện thẻ nhớ, thách thức giới hạn của chúng , chúng   nhịn , nhưng  ngờ con còn thông đồng với bác sĩ, giấu bệnh tình của chị con!"
Nói đến đây,  của Tôn Tuế Tuế cũng   mất kiểm soát, hung hăng tát Tôn Như Yên một cái.
Tôn Như Yên suýt ngất  vì đau.
 cô  khản giọng phản bác: "Thẻ nhớ nào chứ? Con   mà!"
"Con vẫn còn cứng miệng , chính con  nhắn tin, bảo chúng  lật đệm giường của chị con. Con thật sự ghê tởm, con tưởng  còn chị con thì con   gì cũng  !"
Mẹ của Tôn Tuế Tuế  thét,   run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thien-kim-that-lam-my-hau-vuong/chuong-15-tro-mat.html.]
Tôn Như Yên  đau đớn  hoang mang: "Không… con  nhắn tin, điện thoại của con  con khỉ…"
Cô  đột nhiên chỉ tay về phía Tôn Tuế Tuế: "Là nó, nó  cướp điện thoại của con,   nghịch ngợm gì,  ném cho con khỉ đột đập vỡ, chính nó nhắn tin!"
Mọi  đều kinh ngạc.
Chuyện  thật vô lý.
Chỉ   của Tôn Tuế Tuế là rùng  dữ dội, loạng choạng bước về phía núi khỉ.
 
Mẹ của Tôn Tuế Tuế run lẩy bẩy đến mức  hai bước  ngã,  dậy  tiếp tục ,   tiếp tục ngã.
Ba và  trai chạy đến đỡ bà dậy, cả ba  lết đến  cái lồng sắt.
Tôn Tuế Tuế  hề nhúc nhích, chỉ yên lặng   tảng đá.
Mẹ đưa tay về phía Tôn Tuế Tuế, gọi: “Tuế Tuế, là con  ? Thật sự là con  ? Mẹ sắp phát điên ,  sắp điên mất…”
Tôn Tuế Tuế vẫn  động đậy.
Ba và  trai  chằm chằm  Tôn Tuế Tuế, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Tôn Tuế Tuế   để ý đến họ, xoay    trong lồng.
Mẹ đột nhiên quỳ xuống,  đến xé ruột xé gan: “Tuế Tuế, đừng , đúng là con  ? Con  đây  ? Mẹ  chạm  con… chỉ một  thôi…”
Tôn Tuế Tuế  nhạt,  thôi, để xem biểu hiện hối hận 100% của họ nào.
Lại một  nữa Tôn Tuế Tuế và “ nhà cũ”   qua lồng sắt.
Khoảng cách chỉ hai mét, nhưng ngăn cách bởi ranh giới sinh tử.
Mẹ cố gắng vươn tay dài , giọng run rẩy  ngừng: “Tuế Tuế,   là con… ngay từ cái  đầu tiên   cảm thấy giống… con còn nhắn tin cho , thật , con vẫn còn nhớ đến .”
 đó   là nhớ, mà là hận!
Vì , Tôn Tuế Tuế lắc đầu.